Diệp Thiều Quang, Mộ Dung Miên, hai khuôn mặt này chớp động trước mắt cô, lần lượt thay đổi.
Hai người thật lâu không nói gì, Quý Miên Miên cảm thấy thật khổ sở.
Rốt cuộc là bí mật gì mà ngay cả anh cũng không tình nguyện để cho cô biết?
Quý Miên Miên cảm thấy mình không phải người quá quan tâm một chuyện gì đó, thực ra cô cũng không để ý tới bí mật đó.
Nhưng mà anh đã gạt cô.
Cô đã nghĩ giữa hai người chẳng còn bí mật gì nữa, nhưng cô đã rộng mở với anh, nhưng anh lại vẫn chưa mở hết lòng với cô.
Nghĩ vậy, trong lòng Quý Miên Miên cảm thấy có chút chua chát.
Cô vươn tay lên sờ mặt anh: “Anh vẫn sẽ luôn ở đây phải không?”
Mộ Dung Miên nhẹ nhàng cọ cọ mặt vào lòng bàn tay cô: “Đúng, vẫn luôn ở đây, vĩnh viễn sẽ không rời đi, anh dùng cả cuộc đời của anh để cam đoan với em, anh sẽ không bao giờ rời xa em.”
Anh không muốn nói dối cô, chỉ là chuyện này anh thực sự không muốn nhìn lại, nhắc lại.
Đó là chuyện anh vẫn muốn quên, đương nhiên anh không muốn cho Quý Miên Miên biết.
Quý Miên Miên muốn buông tay, nhưng vừa động đã bị Mộ Dung Miên kéo lại, một lần nữa đặt lên mặt anh, giữ chặt không cho rời đi.
Quý Miên Miên thản nhiên nói: “Kỳ thực em rất không vui…”
Mộ Dung Miên hôn lòng bàn tay cô, nói: “Thực xin lỗi.”
Quý Miên Miên lại nói tiếp: “Nhưng… em sẽ không bức anh, chừng nào anh muốn nói ra thì cứ nói, nếu không muốn nói cũng không sao.”
“Cám ơn em, Miên Miên.” Đáng ra anh phải cảm thấy vui mừng vì Quý Miên Miên không phải loại người có chết cũng phải hỏi ra vấn đề mới đúng, thế nhưng thấy cô như vậy anh lại cực kỳ đau lòng và áy náy.
Quý Miên Miên chu môi nói: “Đừng có cảm ơn em, giờ em vẫn giận anh, anh đừng nói chuyện với em.”
Mộ Dung Miên ôm lấy cô: “Được, anh sẽ không nói.”
Sau đó đúng là anh không nói, nhưng không lâu sau, Quý Miên Miên túm lấy cái tay đang chui vào áo ngủ của mình lần mò, tức tối thở phì phì, nói: “Anh đừng có động tay động chân, giờ anh nên nghĩ phải lấy lòng em thế nào đi, bằng không em sẽ giận anh cả đời, em sẽ bỏ về nước một mình đấy.”
Vừa nói xong, đột nhiên hông bị kéo mạnh một cái, cả người nặng nề, Mộ Dung Miên đè lên người cô, dùng lực mút môi cô như muốn cắn nuốt cả người cô vào bụng, sau đó thì thào ở bên tai cô: “Đừng đi, đừng đi mà… Miên Miên, đừng đi, cho anh thêm một chút thời gian, nhất định anh sẽ nói hết cho em nghe…”
Mộ Dung Miên ôm cô rất chặt như muốn siết đứt eo cô luôn. Hô hấp của anh nóng rực, môi chà xát trên môi làm cô thấy hơi đau, cảm thấy da như muốn xước luôn vậy.
Lâu lắm rồi Quý Miên Miên mới thấy anh không khống chế được cảm xúc như thế, vội vàng đánh anh hai cái, nói: “Anh bình tĩnh lại đi, em sẽ không đi ngay, nếu anh làm em vui vẻ thì em sẽ không đi nữa… A, anh đừng có cắn…”
Động tác của Mộ Dung Miên rất nhanh, rất mạnh, Quý Miên Miên thậm chí còn không có thời gian để thở.
“Này, trái tim của anh không khỏe, anh… đừng… a…”
Quý Miên Miên cảm thấy Mộ Dung Miên như thay đổi hẳn thành một con người khác, trong quá khứ anh luôn cẩn thận, nhưng bây giờ lại rất kịch liệt, cô cảm thấy mình như một con thuyền nhỏ dập dềnh trên sóng lớn, lúc nào cũng có thể bị nhấn chìm.
Quý Miên Miên ôm chặt lấy cổ Mộ Dung Miên, nghe anh gọi tên của mình.