Nhạc phu nhân vừa mới uống một ngụm cháo liền phun ra toàn bộ, nhìn Hạ lão thái với ánh mắt khiếp sợ!
Đừng đùa chứ, lại thêm một người nữa chứng kiến sao? Bà dậy sớm như thế, rõ ràng là lúc xuống lầu không nhìn thất một ai, sao bây giờ mọi người ai ai cũng đều nhìn thấy?
Lẽ nào, ông trời không cho bà làm người xấu? Khó lắm mới quyết tâm làm chuyện xấu liền bị rất nhiều người nhìn thấy?
Nhạc phu nhân cảm thấy đây đúng là thất bại của đời người.
Không đúng, không đúng, Nhạc phu nhân lắc đầu, bà nắm nhầm trọng điểm rồi, bây giờ... Hạ lão thái đang muốn Hạ An Lan chịu trách nhiệm với bà!
Nhạc phu nhân vừa định mở mồm cự tuyệt thì nghe thấy Hạ An Lan nói: “Mẹ coi là thật sao?”
Nhạc phu nhân nhìn qua thấy Hạ An Lan vô cùng bình tĩnh, hoàn toàn không có gì khác thường, bình tĩnh như không phải đang nói đến chuyện của bản thân.
Nhạc phu nhân thầm xem thường, hừ, Tổng thống thì giỏi lắm sao?
Hạ lão thái nghiêm túc nói: “Đương nhiên là thật rồi, chính mắt mẹ nhìn thấy con… làm cái việc đó, lẽ nào mẹ lại coi như chưa có gì xảy ra sao?”
Hạ An Lan liếc qua Nhạc phu nhân, lúc này trên khuôn mặt bà đã không còn vẻ khiếp sợ như lúc nãy, ông nói tiếp: "Con nói không có là không có.”
Hạ lão thái “hừ” một tiếng: “Tuy mẹgià rồi nhưng mắt cũng chưa bị hoa đâu. Mẹ thấy anh kéo tay Mi Mi, kéo nó vào trong ngực anh rồi hôn người ta, bố anh cũng nhìn thấy đấy.”
Hạ lão gia vốn muốn đứng ngoài cuộc giờ lại bị lôi vào, ông e hèm mấy cái rồi nói: “Cái này… đúng là nhìn thấy như thế thật.”
Hạ lão thái kéo tay Nhạc phu nhân nói: “Mi Mi, không cần đau lòng, ta nhìn thấy hết rồi, con cứ yên tâm, việc này nếu đã phát sinh trong nhà họ Hạ lại để cho ta thấy, dì nhất định sẽ không để An Lan ức hiếp con đâu.”
Nhạc phu nhân vội vàng nói: “Dì Uyển, con không có…”
Hạ lão thái tỏ thái độ như biết hết mọi chuyện rồi, cướp lời nói: “Con không cần nói gì cả, việc này cứ để dì.”
Nhạc phu nhân vội vàng giải thích: “Con không…”
Hạ lão thái lại nói: “Mi Mi, không phải sợ, mọi việc cứ để dì lo cho. Đây chính là nhà con, con ở nhà thế nào thì ở đây cũng vậy. Với quan hệ của dì với mẹ con, làm sao lại để cho con chịu ấm ức được.”
Nhạc phu nhân hoảng hết lên, dù thế thế nào cũng phải để bà nói một câu chứ? Bà muốn nói bà không đau lòng, không cần ông ta chịu trách nhiệm.
Mấu chốt là hai người còn chưa hôn. Còn-chưa-hôn!
Nhạc phu nhân cảm thấy rất oang uổng, hôn rồi thì không có gì để nói, nhưng đến môi còn chưa chạm nhau thì trách nhiệm cái quần què gì chứ?
Hạ An Lan là cái loại đàn ông tự luyến, lại còn hẹp hòi, chắc chắn tới 80% là ông ta sẽ cho là bà đang ăn vạ, lợi dụng “cái hôn” ban sáng để bò lên ông ta! Không chừng, giờ ông ta đang nghĩ chuyện này là do bà đang mách lẻo cũng nên?
Yến Thanh Ti nhìn Nhạc phu nhân nóng ruột đến mức trán toát đầy mồ hôi, đỏ hết cả mặt, không nhịn được mà cười trộm. Bác gái đúng là còn oan hơn cả Đậu Nga, nhưng sao tâm trạng cô lại tốt đến vậy nhỉ?
Yến Thanh Ti liếc trộm Hạ An Lan một cái, ông vẫn bình tĩnh như cũ, hoàn toàn tương phản với Nhạc phu nhân.
Trong lòng cô thần than: Ôi! Bác ơi, thế này thì không ổn đâu!
Nhạc phu nhân sốt ruột đến dậm chân, đợi Hạ lão thái cà kê một lúc lâu, bà mới nói: “Dì Uyển, con biết dì tốt, không muốn con chịu ấm ức, nhưng dì để con nói câu này…”
Hạ lão thái thái: “Con nói đi.”
Nhạc phu nhân nhìn Hạ An Lan một cái, cái tên khốn này không chịu giải thích gì, cứ bắt bà phải đứng ra nói rõ mọi chuyện, đúng là quá đáng.
Nhạc phu nhân hít một hơi sâu rồi nói: “Dì Uyển, thứ nhất, con không chịu ấm ức, con cũng không đau lòng, không khó chịu…”