“Chẳng qua tôi chỉ tuỳ tiện nói một câu, ông ta liền tưởng là thật, bà cho rằng tôi sẽ ngu như thế à, trực tiếp xui ông ta đi giết bà? Tôi chỉ muốn khiến ông ta khó xử mà thôi, kết quả là ông ta tưởng đó là thật, ông ta vì không muốn vào tù mà mù quáng làm theo, không cần suy nghĩ gì hết.”
“Mãi cho đến hôm qua tôi nghe nói, ông ta đã đưa con gái bà vào viện tâm thần mới phát hiện ra hoá ra ông ta tưởng tôi nói thật, tôi không muốn chịu cái tội mưu sát người đâu, cho nên mới có lòng tốt nhắc nhở bà một câu, không ngờ bà lại chẳng biết đúng sai phải trái gì hết, được thôi, nếu bà thực sự cảm thấy ông ta vẫn là một người chồng đáng giá để tin tưởng thì đi tìm ông ta là được rồi.”
Yến Thanh Ti đã sớm nhìn thấu Yến Tùng Nam, hổ độc còn không ăn thịt con, ông ta ngay đến đứa con gái ruột là cô đây còn có thể đuổi giết, có một ngày, ông ta không thể xoay người được nữa chắc chắn sẽ đem Yến Minh Châu ra làm đá kê chân.
Trong đôi mắt đục ngầu của Diệp Linh Chi rưng rưng nước mắt, miệng thì thầm nói: “Minh Châu, Minh Châu…”
Nụ cười của Yến Thanh Ti lại càng ác độc, “Diệp Linh Chi, nếu bà còn có não thì cũng sẽ không rơi vào cảnh ngày hôm nay, sổ sách của công ty của Yến Tùng Nam thiếu 350 tỷ, số tiền đó, ông ta mang đi đâu rồi, làm gì rồi? Dù gì thì bà cũng là một cổ đông thế mà chẳng biết cái gì cả sao?”
Diệp Linh Chi đột ngột ngẩng đầu lên, đôi mắt đó dường như có thể thiêu cháy cô.
Giận dữ như thế này Yến Thanh Ti càng vui, bà ta càng phẫn nộ càng tốt, Yến Thanh Ti dang tay nhún vai: “Tôi chỉ thông báo lại với bà thôi, đương nhiên tôi không có lòng tốt để giúp bà đâu, tôi càng thích xem cảnh chó cắn chó, quan trọng nhất là, kẻ đầu sỏ đã tạo ra tất cả mọi chuyện ngày hôm nay chính là Yến Tùng Nam, so với hận bà, tôi càng hận ông ta hơn, bà… sau này tôi có thể từ từ xử lý bà, nhưng ông ta…tôi hận không thể khiến ông chết ngay tức khắc.”
“Hừ, chẳng qua mày muốn để chúng tao đối đầu nhau thôi, sợ chúng tao hợp lại đối phó với mày chứ gì.” Diệp Linh Chi cũng không phải là một con ngốc.
“Đúng thế, cho nên, tôi muốn nói cho bà biết trước chân tướng việc này, nếu như bà biết những chuyện này rồi, vẫn có thể đồng giường cộng chẩm với ông ta vậy thì tôi cũng không biết nói gì hơn, dù sao một con người đã khốn nạn lên rồi thì đó cũng là bệnh, tôi chỉ nói thế thôi, nghe hay không là tuỳ bà.”
Yến Thanh Ti quay người rời đi, cô mới bước được hai bước, mặt trời mùa hạ chói chang, bóng người đổ trên mặt đất, cô nhìn thấy một cái bóng đằng sau bổ nhào lên người cô. Yến Thanh Ti nhẹ nhàng lách người ra, ‘bịch’ một tiếng Diệp Linh Chi ngã nhào lên mặt đất.
Bà ta nghĩ nếu đã gặp rồi không thể để Yến Thanh Ti nhẹ nhàng trở về như thế được, nhất định phải xé nát cái bộ da hồ ly trên người nó ra. Nhưng bà ta không ngờ Yến Thanh Ti lại tránh thoát dễ dàng như thế, mà bà tai lại ngã sõng xoài trên mặt đường nhựa cứng, dù sao thì bà ta cũng đã già rồi, đầu gối và cùi chỏ đau như thể vỡ nát ra đến nơi.
Yến Thanh Ti đi đến bên cạnh, dẫm chân lên mu bàn tay Diệp Linh Chi: “Chậc, sao lại bất cẩn thế? Từng này tuổi rồi mà vẫn còn vồ ếch chơi à? Nhà họ Diệp mấy người thật là… thiếu tiền đến thế hay sao?”
Yến Thanh Ti thích đi giày gót nhọn như cái đinh, cô cực kì thích thú khi giẫm chân lên mu bàn tay người khác, nhìn cái vẻ giãy giụa trên mặt đất của người nọ.