Cô gái vô tâm vô tính đến rửa bát cũng không biết này, giờ lại có thể xuống bếp nấu cơm.
Lãnh Nhiên bỗng cảm thấy sao ánh mắt này quen quen.
Cậu suy nghĩ một hồi rồi giật mình trong lòng, ánh mắt này cậu cũng từng nhìn thấy ở một người đàn ông.
Nhưng… anh ta… đã chết rồi mà?
Cả người Lãnh Nhiên nổi da gà, có lẽ… có lẽ vì đều thích Quý Miên Miên nên ánh mắt nhìn cô cũng giống nhau mà thôi?
Lãnh Nhiên nhìn Quý Miên Miên, dáng vẻ mảnh khảnh của cô nhìn rất yếu đuối, cô đang dùng thìa nếm thử canh cá, nhưng cô lại không chú ý canh cá đang nóng, vì thế vừa nhấp thử một ngụm đã lè lưỡi ra vì nóng.
Quý Miên Miên hô lên một tiếng, Lãnh Nhiên và Mộ Dung Miên đang đứng ở cửa bếp đều đồng thời xông lên.
Mộ Dung Miên: “Sao rồi?”
Lãnh Nhiên: “Sao rồi?”
Hai người gần như mở miệng cùng lúc, cùng nắm lấy tay Quý Miên Miên.
Cô lè lè lưỡi…
Mộ Dung Miên nhanh chóng lấy ra một chai nước trong tủ lạnh, mở nắp ra: “Uống một ngụm đi, ngậm trong miệng.”
Quý Miên Miên uống nước vào, ngậm một lúc rồi mới nhổ ra, cô vội vàng nói: “Không sao, không sao… Chỉ hơi nóng chút thôi…”
Mộ Dung Miên nhíu mày: “Sao em vẫn cứ bất cẩn như thế chứ?”
Nói xong, hai người đều sửng sốt.
Vẫn cứ?
Nụ cười trên mặt Quý Miên Miên càng lớn hơn: “Đúng thế, em vẫn… luôn như thế, có lẽ… mãi mãi cũng không thay đổi được.”
Mãi mãi là Quý Miên Miên, mãi mãi không thay đổi, cũng không muốn đổi.
Lãnh Nhiên nhìn hai người, trong mắt họ chỉ có người kia, rốt cuộc cũng không chứa nổi người thứ ba, sự tồn tại của cậu hình như… hơi buồn cười.
Lãnh Nhiên xoay người ra khỏi phòng bếp.
Trong phòng bếp, canh cá vẫn đang sôi ùng ục, hơi nóng bốc lên nghi ngút, nhiệt độ trong bếp cũng cao hơn không ít.
Quý Miên Miên kiếng mũi chân hôn lên cằm anh một chút: “Canh cá sắp xong rồi, anh ra ngoài ngồi đi, em múc canh ra nữa là xong.”
Mộ Dung Miên nắm lấy tay cô: “Để anh làm.”
Quý Miên Miên nhìn anh tắt bếp, sau đó đổ canh trong nồi ra, tư thế làm cho Quý Miên Miên chợt nghĩ tới trước đây mỗi lần anh nấu nướng, thật sự là giống nhau như đúc.
Cô vươn tay, ôm lấy Mộ Dung Miên từ đằng sau: “Thật tốt… Anh vẫn ở đây.”
Động tác của Mộ Dung Miên cứng đờ.
Một lúc sau, anh nói: “Được rồi, ra ngoài ăn cơm thôi.”
Quý Miên Miên buông tay ra: “Ừm, anh nếm thử xem cơm em nấu có ngon không?”
…
Ban đêm, trước khi đi ngủ, Nhạc Thính Phong đem kết quả ADN của Mộ Dung Miên và Diệp Thiều Quang đưa cho Yến Thanh Ti.
Anh đi tới trước mặt cô, hôn cô một chút rồi nói: “Bà xã, xong rồi đây, em xem đi.”
Yến Thanh Ti nhìn thấy bộ dáng cầu khen ngợi của anh quả thực giống Hạnh Nhân như đúc thì véo véo má anh một cái: “Muốn khen ngợi thế nào, chờ em xem xong rồi nói sau nhé!”
Yến Thanh Ti lấy kết quả ở trong tay Nhạc Thính Phong, trừng mắt theo dõi kết quả.
Xem xong lần đầu, sợ mình nhìn nhầm, cô lại xem lại lần thứ hai, biểu tình trên mặt phong phú tới mức làm người ta phải than thở. Cuối cùng, cô ngửa mặt lên trời, cười to ba tiếng: “Quả nhiên đúng như em dự đoán… Là anh ta…”