Nếu không sau này anh ta làm gì còn mặt mũi nào mà gặp người khác?
Anh ta bị người khác tước sạch thể diện trên chính địa bàn của mình, chuyện này mà truyền ra ngoài, thì còn gì là thể diện của nhà họ Du?
Diệp Thiều Quang quát lớn: “Du Hí…cậu bình tĩnh lại ngay cho tôi, Yến Thanh Ti không như đám con gái mà cậu vẫn hay chơi đùa trước đây đâu, sự lợi hại của cô ta cậu còn chưa niếm được đâu.”
Du Hí hừ lạnh một tiếng: “Đương nhiên tôi đã được thử cái mẹ gì đâu, đợi đến khi tôi lên giường với cô ta, thì tôi mới biết bản lĩnh của cô ta lợi hại đến đâu mà có thể khiến Nhạc Thính Phong thần hồn điên đảo đến thế, mẹ của Nhạc Thính Phong thế mà cũng đối đãi với cô ta như con gái ruột.”
“Du Hí...”
“Đợi đến khi ông đây chơi xong cô ta rồi, tôi sẽ nói cho cậu biết cô ta lợi hại đến mức nào.”
Anh ta giật cái tai nghe không dây xuống, gương mặt đen sì, phóng xe đến bãi đua xe ngầm của Hải Thành.
Diệp Thiều Quang cầm điện thoại cau mày lắc lắc đầu, những thứ nên nói đã nói hết rồi, Du Hí không nghe, sau này có chuyện gì cũng chẳng thể trách anh được.
……
11h đêm, Tô Tiểu Lục tiễn Nhạc phu nhân và Yến Thanh Ti về khách sạn, cậu cực kì kính trọng người cô này, từ trong cách nói năng của cậu ta, Yến Thanh Ti có thể cảm nhận được, địa vị của một cô con gái đã đi lấy chồng như Nhạc phu nhân ở trong nhà mẹ đẻ vẫn rất cao.
Nhạc phu nhân là cô con gái duy nhất trong nhà họ Tô, phía trên bà còn có ba người anh trai, cha mẹ các anh trong nhà cực kì yêu thương chiều chuộng bà, thế nên mới có thể bồi dưỡng nên một Nhạc phu nhân ngây thơ sáng lạn như ngày hôm nay.
Yến Thanh Ti cực kì ngưỡng mộ Nhạc phu nhân, có thể duy trì được tâm tính cứ mãi trong sáng như vậy, đó là một chuyện vô cùng hạnh phúc.
Nhạc phu nhân lấy mặt nạ đắp cho Yến Thanh Ti, vuốt ve gương mặt của cô nói: “Gương mặt nhỏ nhắn này gầy đi bao nhiêu rồi đây này, làn da phơi nắng cũng đen hết cả rồi, may mà bác đến kịp, không thì không biết con còn gầy đi bao nhiêu nữa đây, để bác bảo tiểu Lục mỗi ngày đều đưa cơm đến đây, không thể để con chịu khổ thế này được.”
Trong lòng Yến Thanh Ti bỗng cảm thấy ấm áp, cô dựa vào vai của Nhạc phu nhân: “ Bác đến đây thật là tốt quá.”
“Đương nhiên là tốt rồi, bác biết ngay là con sẽ thế mà, bình thường không chịu ăn cơm đúng giờ, đã làm việc thì không biết nghỉ ngơi là gì, bác đến để giám sát con đấy.”
Đôi mắt của Yến Thanh Ti nhức nhức, cô ôm lấy bả vai của Nhạc phu nhân: “Vậy bác ở đây với con thêm mấy ngày nữa đi.”
“Được thôi, bác ở đây chăm sóc cho con, ở nhà chán chết đi được.”
“Ngày mai con chỉ quay phim buổi sáng, chiều con dẫn bác đi vòng quanh đây chơi, chúng ta có thể đi dạo phố rồi mua sắm nữa.”
Nhạc phu nhân gật gù liên tục: “Được, được lắm, bác cũng lâu rồi chưa đi dạo phố.”
Thực ra Nhạc phu nhân là một phụ nữ rất thích mua sắm, nhưng mà bà bây giờ bà càng ngày càng ghét đám người mà bà hay đi cùng, lúc nào cũng nhăm nhe chấm mút lợi lộc từ người bà, đã thế còn hay quanh co lòng vòng châm chọc bà.
Trước đây bà cũng chẳng cảm thấy gì, nhưng bây giờ, bà chuẩn bị lấy vợ cho con trai, tiền trong nhà đương nhiên không thể tiêu xài lung tung, còn phải để lại cho cháu nội sau này chứ, Thanh Ti là ngôi sao, mà chi phí của một ngôi sao thì rất nhiều, quần áo này, giày dép này, trang sức này, túi xách này,.. những thứ này đều không thể tiết kiệm được, nhà họ Nhạc có tiền nhưng không thể để người khác trục lợi được.
Nhạc phu nhân cảm thấy việc đi dạo phố mua sắm cùng với Yến Thanh Ti khiến bà vui vẻ hơn nhiều.
Yến Thanh Ti nói chuyện với Nhạc phu nhân, dựa vào bà ngủ từ lúc nào không biết.
Nhạc phu nhân vội lấy điện thoại ra, tự chụp một kiểu gửi cho Nhạc Thính Phong.
Hai gương mặt đều đang đắp mặt nạ, dựa sát vào nhau, giống như một đôi mẹ con.
Nhạc phu nhân còn gửi kèm một câu: Con trai, con yên tâm, mẹ chồng nàng dâu vô cùng hoà thuận, vừa mới giúp con đuổi một tên tình địch đi xong, mẹ con đến đây là quyết định cực kì chính xác đấy. Con làm việc cho tốt nhé, kiếm nhiều tiền vào, bởi vì…ngày mai bọn mẹ sẽ đi dạo phố.