Ít nhất có thể cảm giác được trong lòng thật ấm áp.
……
Chưa được một lúc, Tiểu Từ bước vào.
“Chị, vừa nãy đạo diễn Phùng đặc biệt gọi điện đến dặn chị nghỉ ngơi cho tốt, đừng lo chuyện ở phim trường, ông ấy sẽ quay những cảnh của người khác trước, đạo diễn Phùng dặn đi dặn lại rằng chị phải nghỉ ngơi cho thật tốt.”
“Dễ tính đến thế à?” Yến Thanh Ti cho rằng đạo diễn Phùng không phải là một đạo diễn biết để ý đến sức khoẻ của diễn viên cho lắm, ông ta là một người cuồng công việc.”
Tiểu Từ vò đầu: “Nhạc tổng gọi điện cho ông ấy.”
Yến Thanh Ti nhớ lại vừa nãy cảnh Nhạc Thính Phong đá cửa đi ra ngoài, cười cười, không biết anh ta lại làm giao dịch gì với đạo diễn Phùng nữa rồi.
Tiểu Từ rót cho Yến Thanh Ti một cốc nước, cận thận nói: “Chị, thực ra, Nhạc tổng hiện giờ đối với chị rất tốt.”
Yến Thanh Ti cười cười: “Có ai bảo không đâu.”
“Chị nghỉ ngơi cho khoẻ nhé, em đến studio thu dọn đồ đạc của chị cái đã, lúc trước vội đến bệnh viện, em không kịp thu dọn.”
“Đi đi.”
Tiểu Từ vội vàng đến studio, thu dọn xong đồ đạc của Yến Thanh Ti, cậu cầm trang phục diễn của cô định đưa đến tổ phục trang.
Lúc đến phòng đạo cụ, vốn dĩ không nên có ai, nhưng vừa đi đến ngoài cửa đã nghe đến bên trong đang có người nói chuyện, trong đó có hai người hình như là Lư Vân Vân và Triệu Văn Kì, những gì bọn họ đang nói khiến cho Tiểu Từ không nhịn được mà dừng bước chân.
Lư Vân Vân: “Có phải chúng ta đã làm hơi quá đáng rồi không? Cô ta ngất rồi kìa?”
Triệu Vân Kì hừ một tiếng: “Thế này mà gọi là quá đáng ấy hả? Ai biết sức khoẻ của cô ta yếu đuối như thế, hơn nữa chúng ta cũng đứng phơi nắng với cô ta lâu như thế mà, sao chúng ta không bị làm sao? Tôi thấy chắc cô ta dùng hết thể lực để phục vụ đàn ông trên giường rồi, sức khoẻ mới yếu ớt thế, cô yên tâm đi chuyện NG trên trường quay là chuyện bình thường, cảnh đó còn là diễn tập thể nữa, kể cả chúng ta không cố ý NG, cũng phải quay đến bảy, tám lần ấy chứ, sẽ không có ai hoài nghi chúng ta cố ý làm vậy đâu.”
“Nhưng mà, tôi…tôi… tôi cứ cảm thấy áy náy, hơn nữa chuyện của anh trai tôi vẫn còn chưa giải quyết, thế này tôi càng không có cơ hội nói chuyện với Nhạc tổng.”
“Đừng có lo lắng, sớm muộn gì cũng có cơ hội thôi, thật không hiểu Nhạc tổng tại sao lại nhìn trúng cái loại con gái dùng bản thân để leo lên như cô ta, tôi thấy, Vân Vân cô còn tốt hơn cô ta gấp bội.”
“Đừng nói như vậy, những chuyện như thế này sau này đừng làm, tuy rằng mọi người không ai nhìn ra, nhưng rốt cuộc thì trong lòng chúng ta vẫn thấy áy náy.”
“Được rồi, là cô tốt bụng, nhưng Yến Thanh Ti chẳng có lòng tốt như cô đâu. Chỉ là một sự trừng phạt nho nhỏ cho cô ta mà thôi, so với những chuyện mà cô ta đã làm, chúng ta chẳng thấm vào đâu đâu.”
Tiểu Từ nghiến răng, hung ác nhìn chằm chằm vào cái cửa phòng, vốn dĩ cậu định xông vào, nhưng nghĩ lại năng lực chiến đấu của bản thân mình quá tệ, nên quay người rời đi.
Tiểu Từ tức giận nghĩ thầm: Các người đợi đấy cho tôi, sau này chị tôi sẽ xé nát mấy người ra, cái đám đĩ không biết xấu hổi.
Tiểu Từ tức tối quay về bệnh viện, cậu gặp Nhạc Thính Phong đang dựa vào tường cắn một điếu thuốc, điếu thuốc chưa châm lửa, anh ta đứng đó không biết đang nghĩ gì, trên người vẫn mặc cái áo phông rẻ tiền của Yến Thanh Ti, cả người tràn đầy cao quý và lạnh lùng, khuôn mặt điển trai như một bức tranh.
Tiểu Từ không nhịn được mà cảm thán, lúc Nhạc tổng không nói câu nào đúng thật một chữ nam thần viết hoa in đậm. Cậu cẩn thận hỏi: “Sao anh không vào?”
Nhạc Thính Phong lạnh lùng hừ một tiếng: “Vào để bóp chết cô ấy à?”