"Hạnh Nhân tự mút ngón tay của mình, ngẩng đầu nhìn Mộ Dung Miên, bộ dáng ngơ ngác.
Nó như muốn nói: chú là ai, sao chú lại ôm tôi, mẹ tôi đâu, mau đưa tôi cho mẹ tôi.
Mộ Dung Miên nhẹ nhàng vuốt ve mặt nó: “Con anh thật đáng yêu…”
Nhạc Thính Phong hếch cằm, vẻ mặt kiêu ngạo: “Tất nhiên rồi, con tôi giống tôi mà.”
Sau đó anh lại nói: “Chúng ta cũng coi như là bạn bè, có gì cần tôi giúp không?”
Mộ Dung Miên lắc đầu: “Không có gì, các anh cũng không cần làm gì hết.”
Nhạc Thính Phong thở dài: “Xem ra anh không muốn nói rốt cuộc mình đã gặp phải chuyện gì rồi?”
Hiện tại chẳng những Mộ Dung Miên khác với Diệp Thiều Quang mà tính cách cũng đã thay đổi. Hiện tại anh đè nén tất cả bản tính lại, bao gồm cả phần tình cảm dành cho Quý Miên Miên.
Nhạc Thính Phong không biết rốt cuộc Diệp Thiều Quang đã gặp phải chuyện gì, nhưng từ thần sắc của anh cũng có thể đoán được đó là một chuyện rất bất đắc dĩ.
Nếu thật sự có phiền toái thì Diệp Thiều Quang đã sớm nói cho họ biết rồi.
Nhưng anh ta đã trở lại mà không cho ai biết, ngay từ ngày đầu đã không muốn cho ai nhận ra thân phận của mình.
Rốt cuộc là tại sao?
Diệp Thiều Quang không nói, Nhạc Thính Phong càng tò mò.
Mộ Dung Miên mỉm cười với Hạnh Nhân, tiểu tử kia nhệch miệng, há mồm ô ô a a kêu lên, rõ ràng biểu thị là không thích nụ cười đó của anh.
“Các anh cứ coi như không biết gì đi, giờ tôi chỉ là Mộ Dung Miên.”
Nhạc Thính Phong chỉ vào phòng bếp: “Cô ấy thì sao? Anh bỏ được?”
Diệp Thiều Quang dù từ bỏ tất cả nhưng vẫn cứ luyến tiếc Quý Miên Miên.
Nhưng anh lại không nói với cả Quý Miên Miên, từ đây có thể thấy chuyện phát sinh ở trên người anh làm anh bất lực tới đâu.
Mộ Dung Miên không nói gì, chỉ cúi đầu, nhìn không rõ biểu tình trên mặt anh lúc này thế nào.
Chỉ có Hạnh Nhân thấy, đáng tiếc… Hiện tại nó còn bé quá, nhìn cũng chả hiểu, ánh mắt Mộ Dung Miên ngày càng giãy giụa và đau khổ.
Nhạc Thính Phong thở dài: “Nếu anh bỏ được thì đã không quay về, nếu đã quay về… vậy đừng dễ dàng buông tay. Dù là chuyện gì cũng đều sẽ có cách giải quyết. Gặp được người mình thích khó khăn vô cùng, có người cả đời cũng không tìm được. Nếu anh buông tay, đối với anh, đối với cô ấy đều là đau khổ suốt nửa đời còn lại mà thôi.”
Mộ Dung Miên cười nhạt: “Tôi biết…”
Có những chuyện không thể nào thay đổi được.
“Nếu không buông được, vậy phải giữ chặt lấy.”
…
Trong bếp, Yến Thanh Ti rửa rau, Quý Miên Miên không chịu, nữ thần sao có thể đi rửa rau được, tay sẽ bị bong da mất.
Quý Miên Miên rửa một quả táo đưa cho cô ăn trước, không chịu để cô sờ tay vào việc gì.
Yến Thanh Ti bất đắc dĩ, cảm thấy mình chẳng khác nào người vô dụng. Cô há miệng cắn một miếng táo, thấy sắc mặt Quý Miên Miên hồng hào, ánh mắt sáng ngời, toàn thân tràn đầy sức sống, cô hỏi: “Hôm nay tâm tình tốt chứ?”
Quý Miên Miên gật đầu: “Vâng, em cảm thấy cứ như… vừa tỉnh ngủ vậy.”
Yến Thanh Ti hiểu ý cô, hẳn cô đã xác định được thân phận của Mộ Dung Miên rồi nên cả người mới sống lại một lần nữa.
Được, tốt lắm, đây mới là cô gái mà cô muốn nhìn thấy nhất.
Yến Thanh Ti nâng tay gạt tóc của Quý Miên Miên ra sau lưng: “Thế này mới xinh đẹp.”
Quý Miên Miên cười ngọt ngào với cô một cái, trong mắt không còn vẻ lo lắng ngày hôm qua nữa, một lần nữa trở nên sáng ngời, trong veo.