Đối với vấn đề mình bị phản công, Quý Miên Miên vẫn rất để ý.
Nhưng chuyện mà cô càng để ý thì lại càng dễ dàng thỏa hiệp, để Diệp Thiều Quang thực hiện thành công.
Kỳ thực, cô có rất nhiều cơ hội để đá anh ta xuống, nhưng… Cô không động đậy, Quý Miên Miên âm thầm nghĩ, kỳ thực… chuyện đó… rất thoải mái.
Nhưng lời của Diệp Thiều Quang làm Quý Miên Miên cảm thấy có điểm không thích hợp cho lắm.
Diệp Thiều Quang mở mắt, lại khởi động thân thể nói: “Chủ yếu là vì em còn nhỏ, có một số chuyện chưa thể hiểu hết được. Chờ em lớn một chút thì sẽ hiểu em được lợi lớn thế nào. Đến lúc đó sợ em cao hứng muốn chết. Giờ ngủ đi, ngày mai em còn phải đi hầu hạ nữ thần của em đấy.”
Diều Thiều Quang ra vẻ tận tình khuyên bảo, vẻ mặt như muốn nói tất cả vì anh muốn tốt cho em.
Quý Miên Miên nhíu mày, sao cô vẫn có cảm giác sau này mình sẽ vui mừng muốn chết nhỉ?
Cô hỏi: “Vậy ngày mai anh làm gì?”
Diệp Thiều Quang trả lời rất đứng đắn: “Anh hầu hạ em!”
Quý Miên Miên gật đầu: “Cái này đúng là… rất tốt.”
“Ngủ đi.”
Quý Miên Miên thật sự rất mệt nên không bao lâu sau liền ngủ luôn.
Ngược lại, tinh thần của Diệp Thiều Quang rất tốt. Dọc đường đi anh ta cũng chẳng làm gì, chỉ toàn ngủ là ngủ nên hiện tại tinh thần rất tỉnh táo.
Ôm Quý Miên Miên, Diệp Thiều Quang bắt đầu suy nghĩ…
Ngày mai… nên làm gì trước đây?
Không bằng trước tiên giải quyết luôn tình địch đi.
…
Rạng sáng, vừa 7 giờ là Tiểu Từ đã đi mua bữa sáng cho Yến Thanh Ti và Quý Miên Miên.
Cậu mang theo bánh bao Quý Miên Miên thích ăn tới, đầu tiên là gõ cửa phòng Yến Thanh Ti.
“Chị, có bữa sáng rồi, chị ăn trước đi.”
Yến Thanh Ti vừa mới ngủ dậy, vì hôm qua hai yêu tinh ở phòng bên đánh nhau nên cô ngủ không được ngon, đôi mắt hơi thâm quầng. Cô nhìn Tiểu Từ, trong lòng lộp bộp một chút, xong rồi, Tiểu Từ, Diệp Thiều Quang… Chẳng lẽ vừa sáng ra đã thấy máu sao?”
Yến Thanh Ti hắng giọng: “À… Em… gọi Miên Miên chưa?”
Tiểu Từ lắc đầu: “Chưa… giờ em qua phòng cô ấy đây.”
Yến Thanh Ti ngoắc gọi: “Chuyện là… Tiểu Từ… vào đây, ngồi một chút.”
Tiểu Từ có chút không hiểu, ngòi xuống: “Sao thế chị?”
“Không có việc gì. Định gọi em… cùng ăn sáng thôi.” Yến Thanh Ti nghĩ, chị không thể nói với em rằng đừng đến phòng bên nữa, em sẽ bị thương đấy.
Tiểu Từ cười: “Vâng, thế chị chờ em chút, em đi gọi Miên Miên dậy ăn cùng.”
Nói xong, cậu bèn đứng lên định ra ngoài.
Yến Thanh Ti vội vàng nói: “Đừng đi…”
Đáng tiếc Tiểu Từ đi quá nhanh, Yến Thanh Ti than thở: “Đừng đi tìm ngược thế chứ…”
Cô thở dài, không biết có nên đứng lên đi xem một chút không?
Hay cứ đi một chút… dù sao đây cũng là thời khắc lịch sử mà.
Yến Thanh Ti bi ai cho Tiểu Từ một giây, sau đó bèn đứng lên, cầm lấy một cái bánh bao vừa ăn vừa đi ra ngoài.
Tiểu Từ gõ cửa, gõ bốn, năm lần, rốt cuộc cửa cũng mở ra.
“Miên Miên, chúng ta mau đi…” Tiểu Từ vừa nhìn thấy người sau cánh cửa thì im luôn, vẻ tươi cười cũng treo cứng trên mặt.
Yến Thanh Ti lắc đầu, thực thảm quá, thằng bé này thật đáng thương.
Diệp Thiều Quang đầu tóc hỗn độn, trên người mặt tùy tiện một cái áo phông, lại còn mặc ngược, vừa nhìn đã biết là mặc vội. Phía dưới mặc một cái quần đùi màu khói, chân đi dép lê rẻ tiển, vừa nhìn còn thấy không giống anh ta mọi bữa tí nào.