Nhạc Thính Phong nhẹ nhàng vỗ vỗ sau lưng cô: “Ở bệnh viện cũng không có chuyện gì, bác sĩ nói mẹ chỉ bị dọa một chút thôi, không có vấn đề gì. Anh lo lắng cho em nên mới về, anh sợ em không ngủ được.”
Yến Thanh Ti cọ cọ trong lòng Nhạc Thính Phong: “Ừ, ngủ không ngon, may mà anh đã về rồi.”
Chuyện xảy ra hôm nay rất dọa người, Yến Thanh Ti cứ nghĩ lại là thấy sợ, trời tối thì càng sợ hơn. Cho dù cô rất mệt nhưng mỗi lần nhắm mắt lại không được bao lâu sẽ lại tỉnh, lo lắng cứ bao phủ cô suốt một ngày.
Nhạc Thính Phong hôn lên trán Yến Thanh Ti: “Ngủ đi, anh ngủ với em.”
Yến Thanh Ti nằm một hồi nhưng vẫn không ngủ, cô ngẩng đầu nói: “Ông xã…”
“Sao thế?”
Yến Thanh Ti xoa xoa bụng: “Em… đói bụng…”
Nhạc Thính Phong giữ lấy bả vai cô hơi đẩy về sau, sắc mặt trầm xuống: “Tối em chưa ăn cơm à?”
Yến Thanh Ti lắc đàu: “Không phải, em có ăn, nhưng… Ăn không ngon nên hơi ít.”
Cô liếm liếm môi, vẻ mặt đầy vô tội nhìn Nhạc Thính Phong.
Nhạc Thính Phong thở dài một tiếng: “Em nói xem, thế này thì anh không về có được không?”
Anh xuống giường, mở đèn, dùng chăn ôm lấy Yến Thanh Ti, ôm cả cụm đi xuống lầu.
Xuống đến dưới lầu, Nhạc Thính Phong đặt Yến Thanh Ti lên sô pha, sau đó bèn xắn tay áo đi vào bếp. Yến Thanh Ti giữ chặt anh: “Anh định nấu cơm cho em ăn đấy à?”
Nhạc Thính Phong giơ tay xoa xoa đầu cô: “Anh không làm thì ai làm bây giờ?”
Yến Thanh Ti chu miệng: “Nhưng đồ ăn anh làm sao ăn được, em không ăn đâu, em là phụ nữ có thai, rất kén ăn.”
Nhạc Thính Phong nhéo má cô một chút: “Chồng em cũng không phải không biết làm gì. Chờ đây.”
Kỳ thật, Nhạc Thính Phong cũng không định làm gì cầu kỳ, anh chỉ nấu cho Yến Thanh Ti một bát mì.
Canh gà đã có sẵn, thím Ngũ ngày nào cũng nấu một nồi canh gà lớn, mì vằn thắn cũng có sẵn, thím Ngũ để ở trong ngăn đá tủ lạnh.
Nhạc Thính Phong chỉ cần lấy nước bỏ mì vào, sau khi mì nở ra thì lại đổ ra, cho vài lá hành hoa lên, rồi đổ canh gà đã nấu vào là xong. Chẳng khác gì nấu mì ăn liền cả.
Nhưng Nhạc Thính Phong mất rất nhiều thời gian mới nấu xong món này, bởi vì anh không biết mì vằn thắn dai mềm thế nào, cứ đợi một lúc lại nếm, mãi cũng không thấy mì mềm ra.
Bưng bát vằn thắn nóng đi ra, anh đặt nó xuống trước mặt Yến Thanh Ti, đưa đũa cho cô: “Đây, mau ăn đi…:
Yến Thanh Ti kinh ngạc: “Oa, anh thật sự có thể nấu được nhỉ?”
Cô thật sự có hơi đói, sau khi uống vào một ngụm canh bèn nói với Nhạc Thính Phong: “Em nhớ trong tủ lạnh còn có… nước sốt thịt bò… Anh lấy cho em hai thìa, em muốn bỏ vào trong.”
Cô sai Nhạc Thính Phong không chút khách khí nào, Nhạc Thính Phong cũng không ngại mệt nhọc, lại chạy vào phòng bếp, còn tiện tay làm cho mình một bát, bưng ra ăn cùng cô. Thực ra chiều nay anh cũng chưa ăn, bởi anh lo lắng cho Yến Thanh Ti.
Nhạc Thính Phong thấy Yến Thanh Ti ăn rất ngon lành thì hỏi: “Ăn ngon không? Lần sau đừng như vậy, phụ nữ có thai không được nhịn đói.”
Yến Thanh Ti vừa thổi mì vừa đưa vào miệng: “Ăn ngon lắm, ông xã, anh quá tuyệt vời, không ngờ anh lại biết nấu ăn. Sau này anh lại làm cho em ăn nhé, yên tâm, lần sau em sẽ không thế nữa.”