“Cô… cô… Yến Thanh Ti, cô cho tôi xuống, cho tôi xuống…” Yến Như Kha gào thét chói tai.
Yến Thanh Ti cong môi cười lạnh: “Làm cho cô nhớ tới chuyện cũ à?”
Hai mắt Yến Như Kha tràn đầy oán hận nhìn Yến Thanh Ti: “Cho tôi xuống.”
Yến Thanh Ti tiếc nuối: “Không được, em trai tôi bảo tôi đi tìm nó, tôi phải tới đây rồi. Hơn nữa, hôm nay là ngày người của Yến gia đoàn tụ, nếu có thêm Yến Minh Châu nữa thì đủ rồi đấy.”
Yến Thanh Ti rất nhanh trí, Yến Minh Tu là người thích mạo hiểm và kích thích, hắn nói muốn chơi trò trốn tìm với cô, vậy địa phương đó nhất định là có kỷ niệm cũ.
Cô lục trong trí nhớ, rốt cuộc cũng nhớ ra thời gian lúc mình tới Yến gia được hai năm, có mấy lần bị Yến Minh Tu và Yến Minh Châu bắt chơi trốn tìm, lúc đó Yến gia chính là ở khu phố cổ này.
Vài năm sau, nội thành ngày càng phồn hoa, phố cổ điêu linh, Yến gia cũng chuyển đi.
Năm đó Yến Thanh Ti và Yến Minh Tu chơi trốn tìm đúng là ở nhà cũ tại nơi này.
Yến Tùng Nam luôn cho rằng phong thủy ở nhà cũ rất tốt, vì thế dù chuyển đi chỗ khác nhưng cũng không bán, thỉnh thoảng sẽ thuê người tới đây quét tước, dọn dẹp.
Yến Thanh Ti dựa theo trí nhớ của mình, rốt cuộc cũng dừng xe lại trước nhà cũ của Yến gia. Xung quanh đây đã có mấy nhà xây mới làm cho biệt thự cũ này càng nhìn càng thấy cổ lão, tang thương.
Xe dừng lại, Yến Thanh Ti nhìn xung quanh, quay đầu nhìn Yến Như Kha đang run rẩy rúc mình trong xe, sắc mặt tái nhợt, cuộn thành một đoàn.
Yến Thanh Ti châm biếm, đẩy cửa xe ra, bước xuống.
Quả nhiên, cánh cửa rỉ sắt đã được mở ra, có người ở trong đó thật.
Yến Thanh Ti dùng sức đẩy, cánh cửa sắt vang lên những tiếng loảng xoảng đinh tai.
Cửa rất nặng, Yến Thanh Ti đẩy vài cái mới mở ra được.
Cô xoay người, mở cửa xe, túm lấy Yến Như Kha kéo xuống.
Yến Thanh Ti: “Đi thôi, cô trẻ, thăm lại chốn xưa, sao cô lại không vào chứ?”
Môi Yến Như Kha run run, nói không ra lời, Yến Thanh Ti đẩy cô ta vào.
Nơi này đã lâu rồi không có người tới, đất đầy lá rụng, đìu hiu vô cùng.
Yến Thanh Ti nhìn bốn phía, tòa nhà hai tầng đằng trước không có chút sức sống nào, giữa mùa đông càng thêm u ám, hoang tàn.
Yến Thanh Ti đạp lên lá rụng, đi tới trước cửa căn nhà, cô cũng không đi vào mà cao giọng gọi: “Yến Minh Tu, tôi đến tìm cậu chơi trốn tìm, ra đây.”
Yến Thanh Ti đợi một hồi cũng không thấy có người trả lời, lại gọi: “Yến Minh Tu…”
Lần này, Yến Minh Tu đi ra, phòng của hắn ở trên lầu hai có một ban công, hắn ra ngoài, cúi đầu nhìn Yến Thanh Ti, nở nụ cười: “Không nghĩ lại nhanh thế. Tôi còn tưởng không thể gặp chị trước khi trời tối đấy…”
Hai tay Yến Minh Tu chống ở ban công, cúi đầu cười với Yến Thanh Ti, hắn giỏi về che giấu hơn Yến Như Kha, trên mặt không hề có chút nào là thù hận hay đối địch, giống như một người đang nói chuyện với bạn mình vậy.
Trên người hắn không hề có biểu hiện lo lắng, giống như là ánh mặt trời giữa mùa đông rét lạnh.