Nghĩ đến gương mặt bị người ta vẽ một con rùa xanh, đến giờ vẫn không xoá đi được, lửa giận trong lòng Nhạc Bằng Trình càng cháy càng đượm.
Đêm hôm qua Đinh Phù lại còn dám nói, bình thường ông ta không thể thoả mãn ham muốn của bà ta, bảo ông ta là cái đồ vô dụng, không dùng được nữa.
Nhạc Bằng Trình thật sự muốn hung hăng tát cho bà ta mấy cái, con đĩ, lúc bình thường ông đây làm mày, lần nào mày chẳng sướng muốn chết. Trước đây còn giả vờ băng thanh ngọc khiết, thần thánh không thể xâm phạm, kết quả thì sao, con mẹ nó, toàn bộ đều là giả vờ giả vịt. Tối hôm qua những người đó nói rất đúng, con mụ này sinh ra đã là một con hồ ly tinh.
Cái loại đàn ông ích kỷ như Nhạc Bằng Trình, trong thế giới của ông ta kì thực không có bất kì người nào, chỉ có một mình ông ta.
Tất cả mọi người phải lấy ông ta làm trung tâm, trước đây Đinh Phù nắm chắc được điểm này, cho nên bà ta vẫn tỏ vẻ lúc nào cũng toàn tâm toàn ý nghĩ cho ông ta, đặt toàn bộ tình cảm vào ông ta, coi ông ta là trời, là chỗ dựa duy nhất, để ông ta cảm thấy nếu rời khỏi ông ta Đinh Phù sẽ không sống nổi, khiến Nhạc Bằng Trình có được cảm giác thành tựu giả dối, cho nên Nhạc Bằng Trình mới thích Đinh Phù đến như thế. Nhưng bây giờ cái cảm giác thành tựu giả dối đó đã tan vỡ, tất cả những thứ tốt đẹp trước đây đều bị sự dơ bẩn hèn hạ tối qua thay thế.
Trong lòng Nhạc Bằng Trình hiện tại chỉ còn lại cảm giác bị sỉ nhục của tối hôm qua, trước kia càng tốt đẹp bao nhiêu thì bây giờ càng thấy kinh tởm bấy nhiêu.
Nhạc Bằng Trình thực sự rất muốn hung hăng tát chết con đàn bà đê tiện này, tại sao ả không đi chết đi. Cái loại đàn bà dơ bẩn như ả lẽ nào không cảm thấy xấu hổ và nhục nhã đến mức tự vẫn đi, còn mặt mũi để sống tiếp nữa ư?
Gương mặt Nhạc Bằng Trình tăm tối u ám, các kiểu biểu cảm liên tục thay thế nhau, hai bàn tay đặt bên người dần dần siết chặt lại.
Đinh Phù nằm trên giường bên cạnh vẫn khóc lóc thảm thiết. Bà ta vẫn đang đợi Nhạc Bằng Trình đến dỗ dành bà ta, nhưng đợi mấy tiếng đồng hồ mà ông ta vẫn không có động tính gì.
Từ lúc sáng sớm hôm nay tỉnh lại cho đến bây giờ đã qua rất lâu rồi, trạng thái tâm lý của Đinh Phù từ đang hoảng loạn dần dần tỉnh táo lại. Những vết thương trên người rất đau đớn, chỗ nào cũng bầm tím.
Nhạc Bằng Trình báo cảnh sát nói rằng bọn họ bị bắt cóc, bị hành hạ đánh đập, còn bà ta… thì bị người ta cường bạo, người của bệnh viện kiểm tra xong cũng nói có hành vi giao cấu diễn ra. Nhưng mà trong lòng Đinh Phù cực kì rõ ràng, tối hôm qua bà ta chỉ lên giường với một mình Nhạc Bằng Trình. Đam Mỹ H Văn
Lúc đi ra khỏi khách sạn tiện lợi xuống dưới hầm xe, bị người ta bắt trói, sau đó bà ta đồng ý ngủ với mấy người đàn ông đó. Nhưng mà… bà ta bị lột sạch quần áo lôi lên xe rồi bị đánh ngất mà, đến lúc tỉnh lại lần nữa thì đã ở trong đài phun nước giữa quảng trường.
Đinh Phù đã từng này tuổi rồi, có phải bị người khác cưỡng hiếp hay không, bản thân bà ta còn không rõ ràng hay sao?
Sau khi tỉnh lại, thân thể quả thực rất đau đớn nhưng ở phía dưới lại không làm sao, cũng có nghĩa là thực ra tối hôm qua bà ta không hề bị cưỡng hiếp.
Bọn họ từ đầu đến cuối chỉ hăm doạ mà thôi, nhưng mà... không có ai tin bà ta cả. Bởi vì trên người bà ta chỗ nào cũng có những dấu vết mờ ám, làm thế nào để giải thích đây? Còn nữa, bà ta đúng là đã quan hệ tình dục, cái này cũng làm thế nào để giải thích được?
Nói ra người ta sẽ chỉ cho rằng bà ta đang trốn tránh thực tế, tự mình lừa dối bản thân thân thôi.
Nhưng bà sao có thể nói với người khác những vết tích trên người bà ta là do bị cấu véo nên mới thế. Những kẻ này quá quả thật quá giảo hoạt, rõ ràng là không cưỡng ép gì bà ta nhưng lại làm ra những dấu hiệu giả tạo như bà ta đã bị làm nhục.
Hiện giờ Đinh Phù có khổ mà không thể nói, lòng rối như tơ vò, muốn giải thích với Nhạc Bằng Trình nhưng mà ông ta vẫn không chịu đến để an ủi mình, thế thì bảo bà ta làm sao mà nói được, nói từ đâu bây giờ?