Một lúc sau Giang Lai mới phản ứng lại được, “Wtf, cái moẹ gì thế này?”
Hạ Lan Phương Niên đứng bên cạnh nhìn, liền bước đến nói: “Giang Lai, tối nay có khả năng sẽ có chuyện xảy ra, cậu theo sát Nhạc Thính Phong và bác Nhạc nhé!”
Giang Lai giật mình lấy lại tinh thần, “Sẽ xảy ra chuyện gì?”
Hạ Lan Phương Niên lắc đầu: “Tôi không biết, tôi chỉ hy vọng đừng xảy ra bất kì chuyện gì mà thôi.”
…
Diệp Thiều Quang kéo Quý Miên Miên đến một góc hẻo lánh của hội trường.
Quý Miên Miên sau khi tỉnh táo lại liền hất tay Diệp Thiều Quang ra: “Này, anh nói cái gì đấy? Ai bảo thích anh, ai nói cơ, anh mộng du đấy à, hay là đầu bị cửa kẹp rồi?”
Diệp Thiều Quang dồn Quý Miên Miên vào góc tường, trong bóng tối u ám, hai mắt anh sáng ngời, anh nói: “Giang Lai có đẹp bằng tôi không?”
Giọng nói của Diệp Thiều Quang có chút lạnh lẽo pha lẫn đáng sợ.
“Không…” Quý Miên Miên không phải là đứa trẻ biết nói dối, vẻ bề ngoài của Giang Lai thực sự không thể bằng được Diệp Thiều Quang.
“Vậy em thử coi tôi thành bạn trai tương lai của em, thử làm nũng với tôi xem nào?”
“Anh á? Ha ha… anh đừng có đùa nữa. Tôi thấy anh nhiều nhất sẽ nghĩ đến việc lăn lên giường với anh. Bạn trai… cái này… chậc… cái này… anh không được đâu…” Quý Miên Miên cười gượng. Bao lâu rồi cô không gặp Diệp Thiều Quang, cũng sắp sửa quên anh ta đến nơi rồi. Kết quả anh ta đột nhiên chui ở đâu ra, thế này đúng là khiến cho người ta trở tay không kịp.
Không sai, vẻ bên ngoài của anh ta rất tốt, nhưng dù anh ta có đẹp đến mấy cũng không phải là nữ thần của cô.
Miễn cưỡng ngủ một hai lần còn được, bạn trai à? Thôi đi!
Diệp Thiều Quang: “Đúng thế, em đã ngủ với tôi hai lần rồi. Nếu đã ngủ rồi, không bằng cứ ngủ tiếp đi, tôi cho em ngủ tôi cả đời đấy, hoặc là mỗi ngày chung giường với tôi cũng được.”
Mãi sau, từ trong góc mới vang lên tiếng của Quý Miên Miên: “Này, anh tưởng tôi là đồ ngu chắc, thế thì có gì khác nhau đâu?”
“Đương nhiên là khác nhau rồi…”
“Sao tôi không nhìn ra nó có cái gì khác nhau?”
“Em thử một lần là biết chứ gì?”
…
Nhạc Thính Phong một tay kéo Yến Thanh Ti, một tay tóm lấy Nhạc phu nhân ngồi xuống, nhân viên phục vụ lần lượt mang thức ăn lên, người dẫn chương trình cũng bước lên sân khấu.
Nhạc phu nhân nói với Yến Thanh Ti: “Buổi đấu giá sắp bắt đầu rồi đấy, Thanh Ti, con nhớ lát nữa phải ra giá nha…”
“Vâng, được rồi ạ…”
Có một vị quý phu nhân ngồi cùng bàn hỏi: “Nhạc phu nhân, cô Yến đây là…?”
Nhạc phu nhân kiêu ngạo nói: “Đây là con dâu tương lai của tôi đấy.”
Người đó dùng ánh mắt quái dị nhìn Yến Thanh Ti: “Đúng là… xinh đẹp.”
Nhạc phu nhân hất cằm lên, “Đương nhiên… xinh hơn con dâu bà nhiều.”
Vị quý phu nhân đó khoé miệng co rúm: “Nhạc phu nhân nói gì vậy?”
Nhạc phu nhân cười ha ha: “Nói thật mà, chẳng lẽ con dâu bà xấu mà còn cấm không cho người khác nói à?”
Buổi đấu giá đã bắt đầu, quý phu nhân đó nghiến răng chịu nhịn.
Vật đấu giá đầu tiên là một bức tranh đương đại, Yến Thanh Ti và Nhạc phu nhân đều không có hứng thú. Nhưng còn chưa đợi được chuỗi phỉ thuý mà Nhạc phu nhân thích thì đã thấy Hạ Lan phu nhân lên sân khấu.
Bà ta nói: “Hôm nay, tôi xin được cảm ơn chư vị đã nhận lời mời tham gia buổi tiệc đấu giá từ thiện. Tất cả những khoản tiền từ thiện hôm nay toàn bộ sẽ được chuyển đến tay những đứa trẻ ở vùng sâu, vùng xa, cảm ơn mọi người đã đến tham gia…”
Hạ Lan phu nhân nói xong còn cúi người chào một cái.
Ở phía dưới vang lên một tràng vỗ tay vang dội, bà ta đứng thẳng lên nói tiếp: “Tại đây, tôi còn có một việc riêng muốn làm. Nhạc phu nhân, người chị em tốt của tôi, trước đây tôi đã làm một số việc khiến cho chị ấy buồn, hôm nay một lần nữa tôi muốn chính thức gửi lời xin lỗi đến chị ấy, hy vọng chị ấy có thể tha thứ cho tôi. Nhân tiện, để thể hiện thành ý của tôi, tôi còn muốn tặng cho chị ấy một món quà đặc biệt.”
Hạ Lan phu nhân nhìn về phía Nhạc phu nhân, nhếch mép nói: “Người chị tốt của tôi, hy vọng chị có thể thích nó!”