H
ai anh em Hạ Lan Phương Niên và Hạ Lan Tú Sắc kinh ngạc nhìn Yến Thanh Ti, không ngờ cô lại ở nhà họ Nhạc, cô đã xác định gả vào nhà họ rồi sao?
Nhạc phu nhân và Nhạc Thính Phong nhìn nhau, hỏng rồi.
Nhạc phu nhân vội cười nói: "Thanh Ti dậy rồi à? Mau tới đây ăn dưa này con, dưa ngọt lắm."
Yến Thanh Ti đi tới ngồi xuống, cô đón lấy miếng dưa Nhạc phu nhân đưa cho, cười nói: "Cảm ơn bác gái."
Yến Thanh Ti ăn một miếng, nói: "Nói tiếp đi, sao tôi xuống mọi người lại không nói nữa, như vậy sẽ khiến tôi thấy ngại lắm đấy."
Nhạc Thính Phong sờ sờ mũi: "Ờ thì, nói xong hết cả rồi, họ đang định về thôi."
Nhạc phu nhân gật đầu: "Đúng đấy, đúng đấy, nói xong hết cả rồi..."
Hai anh em Hạ Lan Phương Niên đều rất kinh ngạc, không ngờ hiện tại địa vị của Yến Thanh Ti tại Nhạc gia lại cao như vậy, ngay đến Nhạc phu nhân lúc nói chuyện với cô cũng có cảm giác... còn nuông chiều hơn cả với khi nói chuyện với con trai của bà, còn tự tay đưa dưa cho cô ăn nữa, sợ Yến Thanh Ti thấy bọn họ sẽ tức giận nên liên thủ với con trai nói láo.
Hạ Lan Tú Sắc cắn môi. Yến Thanh Ti, người phụ nữ này sao có thể khiến Nhạc phu nhân và Nhạc Thính Phong thích cô ta đến vậy?
Yến Thanh Ti ngẩng đầu quét mắt nhìn hai người: "Thế tại sao vẫn chưa đi?"
Nhạc Thính Phong khua tay, nói: "Thím Ngũ, tiễn khách."
Sắc mặt Hạ Lan Phương Niên trở nên khó coi, lòng anh cũng tràn đầy ngổn ngang, tuy đã không còn thấy đau đớn kịch liệt như hồi mới thấy Nhạc Thính Phong và Yến Thanh Ti ở bên nhau nhưng anh vẫn còn cảm giác nhoi nhói. Yến Thanh Ti không nhìn anh, cảm thấy căm ghét anh, những điều này đều khiến anh cảm thấy đau đớn.
Anh và Nhạc Thính Phong vốn là bạn tốt của nhau nhưng giờ lại đến bước đường này, chuyện này cũng khiến Hạ Lan Phương Niên cảm thấy buồn.
Hạ Lan Phương Niên mở miệng nói: "Thính Phong, cậu không cần đuổi, tôi nói xong sẽ đi ngay… Hôm nay tới đây, chuyện đầu tiên là để xin lỗi. Chuyện thứ hai, ba mẹ tôi muốn mời cậu và bác gái tham gia vào buổi tiệc đấu giá từ thiện do nhà Hạ Lan và vài gia tộc tại Lạc Thành tài trợ. Nhạc gia ở Lạc Thành cũng là nhân vật hết sức quan trọng, nếu cậu tham gia thì sẽ có thể khiến buổi từ thiện này được quan tâm tới nhiều hơn."
Hạ Lan Phương Niên đặt xuống hai tấm thiệp mời, còn có một bản danh sách những vật đấu giá.
Anh lại nhìn Nhạc phu nhân, nói: "Bác gái, mẹ cháu bảo cháu thay mặt bà ấy xin lỗi bác, cảm ơn bác bao năm nay vẫn luôn bao dung mẹ cháu. Cháu cảm thấy áy náy vô cùng về những chuyện mà bà ấy đã làm với bác, cháu cũng đã nói chuyện với mẹ rồi, sau này mẹ cháu nhất định sẽ thay đổi. Tốt xấu gì hai người cũng có giao tình nhiều năm, hi vọng... sẽ không cắt đứt như vậy."
Hạ Lan Phương Niên nói rất thành khẩn, vóc dáng cao cao khom người xuống, cúi đầu kính cẩn xin lỗi Nhạc phu nhân.
Nhạc phu nhân chẹp miệng, lời xin lỗi của Hạ Lan phu nhân thật chẳng đáng một xu.
Có điều, đối diện với một đứa trẻ như Hạ Lan Phương Niên, Nhạc phu nhân cũng không muốn làm khó. Trước đây, kì thật bà rất thích Phương Niên, chỉ tiếc là vì mẹ thằng bé mà mối quan hệ giữa hai nhà mới càng ngày càng trở nên gượng gạo như vậy.
Nhạc phu nhân cũng gật bừa: "Bác biết rồi, bác với bà ấy chơi với nhau bao năm, hai bên đều hiểu tính nhau cả, những lời này cháu không cần nói nữa."
Nhưng chính vì hai bên đều hiểu nhau nên Nhạc phu nhân mới biết lời xin lỗi của Hạ Lan phu nhân, hừ, nói khó nghe một chút thì không bằng một cái rắm.
Hạ Lan Phương Niên nói: "Đã làm phiền rồi, vậy chúng cháu đi trước đây."
Nói rồi anh kéo Hạ Lan Tú Sắc rời khỏi đó.
Lên xe, hạ Lan Tú Sắc tức giận nói: "Anh, bác Nhạc thay đổi rồi, giờ bà ấy chỉ một lòng nghĩ tới Yến Thanh Ti. Bà ấy cũng như anh Thính Phong, không ngờ họ lại đuổi chúng ta đi. Tốt xấu gì thì em cũng đã đến tận cửa để xin lỗi cơ mà..."