H
ạ Lan Minh Đức cảm thấy mặt ông ta giống như vừa bị toàn bộ người trong thành phố mỗi người tát cho một phát vậy.
Đau đến chết lặng, đau tới mất luôn cảm giác, ông ta giống như nghe được bên tai âm thanh vả miệng đôm đốp, như muốn tát chết ông ta.
Thậm chí bây giờ Hạ Lan Minh Đức còn nghĩ, sao lúc nãy Nhạc phu nhân sao không đem con tiện nhân Trương Thanh Nhã này giết chết luôn cho rồi?
Bây giờ mặt mũi ông ta đã không còn, ngay cả thể diện của Hạ Lan gia cũng mất sạch, một mình Trương Thanh Nhã đã phá hủy toàn bộ thanh danh mấy đời nhà ông ta.
Yến Thanh Ti không nhịn được nói chêm vào: "Nhưng mà vợ của ông cũng thật đặc biệt, các phú bà khác có bao trai nếu không chọn tiểu thịt tươi thì cũng là nhưng người đàn ông cường tráng. Vợ ông thì ngược lại, nuôi một lão già, thật không tưởng tượng nổi làm sao bà ta có thể nuốt trôi được?"
Hạ Lan Minh Đức cảm thấy, bây giờ mình không chỉ bị toàn bộ người trong Lạc Thành tát, mà còn bị nhân dân cả nước tát rồi.
Yến Thanh Ti nói đúng, nếu bà ta có bao trai thì chọn con mẹ nó một ngôi sao nào đi, một thằng trông đẹp mắt ngon miệng cũng được, ít ra còn có thể nói bà ta có mới nới cũ, thích mặt của người ta hoặc dầu gì cũng có thể nói đàn ông trẻ tuổi tinh lực dồi dào, có thể khiến loại đàn bà như lang như hổ này thỏa mãn. Nhưng mà bà ta lại đi bao một con khỉ già như thế này, người ta nhìn vào sẽ đánh giá ông ta như thế nào đây, người ta chỉ thấy Hạ Lan Minh Đức này còn không bằng một con khỉ già dâm đãng.
"Minh Đức, em không hề lừa gạt anh, thật sự không có... Mấy thứ kia đều là giả, em trong sạch, em chỉ có một người đàn ông là anh... thật sự chỉ có mình anh, van xin anh tin tưởng em..." Hạ Lan phu nhân đã gào đến khàn cả giọng, bà ta vẫn muốn vớt vát cái gì đó.
Tình hình đến mức này, Hạ Lan phu nhân đã rơi vào trạng thái hoảng loạn, bà ta cố gắng nhìn Hạ Lan Minh Đức, bà ta cố gắng mở mắt ra nhưng chỉ có thể thấy tất cả mọi thứ mơ hồ.
Hạ Lan Tú Sắc vội vàng tiến đến: "Ba, dù thế nào mẹ cũng mất đi một đứa bé vì ba, chịu khổ nhiều năm như vậy. Những thứ gọi là chứng cứ kia ba cứ đi điều tra một chút, chúng ta không thể cứ như vậy mà tin người ngoài. Nếu như nghĩ oan cho mẹ thì mẹ thương tâm biết bao nhiêu, chúng ta mới là người một nhà mà, ba..."
Hạ Lạn Tú Sắc nhắc tới mới khiến Hạ Lan Minh Đức nhớ tới đứa bé đầu tiên, chính vì cứu ông ta mà Trương Thanh Nhã mới sảy thai, lần đó bà ta còn thiếu chút nữa mất mạng.
Những việc này Hạ Lan Minh Đức vẫn luôn nhớ kỹ.
Nhạc phu nhân liếc một cái, châm chọc nói: "Ha, đứa bé kia… Hạ Lan Minh Đức, đó cũng không phải con ông, ông đau lòng cái gì?"
Nhạc phu nhân bất thình lình ném thêm một quả lựu đạn khiến cho tất cả mọi người phải hít sâu một hơi, không dám lớn tiếng nói chuyện, sợ bỏ lỡ bất cứ thứ gì từ miệng Nhạc phu nhân.
Hôm nay tin tức thật là hot, thật là hot, thật là hot quá nha.
Quá phấn khích, hôm nay mà không tới nhất định sẽ hối hận cả đời.
Hạ Lan Minh Đức vừa hơi có chút thương tâm, nghe thấy như vậy hét lên: "Bà nói lại lần nữa?"
"Tô Ngưng Mi, bà im miệng, im miệng..." Hạ Lan phu nhân căm phẫn hét lên, giọng nói khàn khàn khó nghe.
Nhạc phu nhân cười lạnh một tiếng: "Nói lại một lần nữa thì đó cũng không phải là con ông. Tôi thật không nhìn nổi nữa, dầu gì ông cũng hơn 50 tuổi rồi, có thể dùng đầu óc mà làm việc được không, đừng ngu xuẩn đến nực cười như vậy. Hai người mới ngủ với nhau 2 tháng, đứa trẻ đã được 4 tháng rồi, đừng nói với tôi cái gì mà do Trương Thanh Nhã mang thai ở trong mơ..."
Hạ Lan Minh Đức muốn tức điên rồi: "Rõ ràng bác sĩ kiểm tra bảo là hai tháng, bà dựa vào đâu mà nói bốn tháng?"