Tằng Niệm Nhân hô: “Mau… mau… đưa đi bệnh viện.”
Hắn lập tức gọi người đem Tằng Khả Nhân đi. Tằng Niệm Nhân đi đằng trước, quay đầu nhìn thấy Yến Thanh Ti từ lúc nào đã đứng tựa ở cửa, môi đỏ cong lên, tươi cười lãnh diễm, trong ánh mắt không hề có thiện ý.
Tằng Niệm Nhân nheo mắt.
Yến Thanh Ti không né tránh ánh mắt của hắn, nụ cười trên môi càng rạng rỡ.
Nàng là người như thế, đã là trả thù thì không phải cô đánh tôi một cái, tôi lại cấu cô một cái, loại trả thù này quá nhỏ nhặt rồi.
Muốn thu thập thì phải để người ta nhớ lâu, nhớ kỹ một chút, để từ nay về sau ngay cả ý nghĩ muốn trả thù người ta cũng không dám nghĩ nữa.
Tằng Niệm Nhân mặt không biểu tình, nhìn Yến Thanh Ti thật sâu một cái rồi xoay người rời đi.
Yến Thanh Ti châm biếm, định lực của nam nhân này cũng không thấp.
Bạch San đứng ở một bên nhìn mà lạnh run cả người. Cô ta bỗng cảm thấy may mắn thì hôm trước chỉ bị tát có một cái, như thế đã là quá… quá may mắn rồi.
Mà người kia nhìn em gái bị hành ra thành bộ dáng như quỷ thế mà cũng có thể nhẫn nhịn được.
Tiểu Từ hỏi: “Chị, chị không sao chứ?”
Quý Miên Miên vỗ đầu Tiểu Từ: “Chị Thanh Ti đương nhiên không sao rồi, có sao phải là cô ả kia kìa.”
Tống Thanh Ngạn tiến lại: “Cô làm nhục người ta như thế, coi chừng bị trả thù.”
Yến Thanh Ti xòe tay: “Trả thù? Vậy thì để bọn họ thử xem. Tôi tin nếu bọn họ thức thời thì sẽ không tới tìm chết. Huống chi… tôi cũng không đánh cô ta.”
Cô chỉ cạo trọc đầu cô ta, lột quần áo của cô ta, chỉ để lại nội y, sau đó hắt sơn lên người cô ta.
Đối với một thiên kim tiểu thư như Tằng Khả Nhân mà nói thì sự nhục nhã này còn gấp mấy trăm lần một cái tát.
Yến Thanh Ti ngẫm lại thủ đoạn của chính mình cũng tự cảm thấy sợ hãi.
Trận náo loạn này của Yến Thanh Ti làm cho cả đoàn làm phim thấy cô như mèo thấy chuột.
Buổi tối đi ngủ thì nhận được điện thoại của Nhạc Thính Phong, sau khi nghe anh tố một bụng sầu tương tư, Yến Thanh Ti mới nói: “Hôm nay em đã thu thập một tiểu tiện nhân.”
Nhạc Thính Phong vừa nghe đã thét lên: “Có người khi dễ em phải không? Em chờ đấy, anh sẽ qua đó.”
Yến Thanh Ti xoa xoa mặt, cười ngọt ngào, chờ Nhạc Thính Phong nói xong mới đáp: “Em là người dễ bị người ta bắt nạt thế à? Cô ta thảm hại gấp trăm lần em, anh yên tâm đi.”
Tuy rằng Yến Thanh Ti nói vậy nhưng trong lòng anh vẫn rất lo lắng: “Chờ bên này xong việc anh sẽ qua tìm em.”
“Ừ.”
Dập điện thoại rồi, Nhạc Thính Phong liền đứng dậy muốn đi: “Không được, tôi phải về làm việc. Có kẻ bắt nạt bà xã tôi, chờ hoàn thành việc công ty rồi tôi sẽ tới tìm cô ấy, xem xem kẻ nào muốn chết đến thế chứ?”
Diệp Thiều Quang vừa nghe liền xem thường: “Thôi đi, bà xã cậu như hổ ấy, ai mà dám bắt nạt cô ta chứ? Ai dám chứ hả? Chắc kẻ đó sống nhiều không chịu được nữa rồi nên muốn tìm chết thôi mà.”
“Bà xã của tôi cái gì cũng tốt, quản được sao, cũng không cần anh lo lắng.” Nhạc Thính Phong hừ một tiếng rồi quay đầu chạy mất.
Bên này, Yến Thanh Ti đã chuẩn bị ngủ, nhưng cô không biết mọi chuyện mà cô làm đã được bẩm báo tường tận tới tai Hạ An Lan.
Hạ An Lan nằm trên giường, một tay cầm di động, một tay nghịch nghịch tóc của Nhạc phu nhân, chờ người kia căm phẫn nói một hồi, ông mới miễn cưỡng hỏi: “Ừ, nói xong chưa?”
Nhạc phu nhân trong lòng ông dựng lỗ tai lên nghe, Hạ An Lan thuận tay ôm lấy bà.
Đối phương ngừng một chút: “Xong… Hạ tiên sinh, có phải ngài cảm thấy nên bảo cháu gái của ngài xin lỗi cháu gái của tôi không?”
Hạ An Lan đáp: “Cháu gái tôi thế nào tôi biết, nó đánh người lúc nào cũng có lý do. Tôi tin tưởng cách làm người của nó.”
“Cho nên ý của ngài là gì?”
Hạ An Lan đáp: “Đánh… Đánh không oan.”