Quần áo của Quý Miên Miên hiện tại nhàu nát tới mức không thể nhàu nát hơn, mặc trên người không khác gì một mớ giẻ lau nhà.
Diệp Thiều Quang nhìn Quý Miên Miên vội vã mặc quần áo, nhanh chóng đem dáng người đẹp đẽ che đi.
Quý Miên Miên không muốn ở đây thêm một giây nào nữa, chỉ mong nhanh chóng phắn khỏi chỗ này.
Vừa bước tới cửa, còn chưa chạm tay vào tay nắm cửa đã nghe Diệp Thiều Quang nói từ đằng sau: "Quý Miên Miên, tôi khuyên cô tốt nhất đừng có giở bất kì trò gì ra. Cô không đấu được với tôi đâu, tốn công tốn sức nghĩ cách hại chết tôi còn không bằng tìm cách lấy lòng tôi."
Quý Miên Miên ngiến răng: "Hừ..."
Cô vừa kéo cửa vừa nghiến răng nghiến lợi mà đi ra ngoài.
Diệp Thiều Quang nhìn cánh cửa đóng lại, nhìn Quý Miên Miên rời đi khỏi căn phòng, nhưng mà tâm tình lần này không giống như những lần trước. Những lần trước đều hận không thể giết chết Quý Miên Miên, máu cũng ói tới gần hết, nhưng mà lần này... cuối cùng anh cũng lật được tình thế.
Đối với loại người ngu ngốc như cô ta, không thể dùng những cách bình thường được. Chỉ cần nắm được điểm yếu của cô ta là có thể giải quyết được tất cả.
Tâm tình Diệp Thiều Quang bị đè nén lâu như vậy rốt cuộc cũng được thả lỏng, ức chế trong mấy ngày qua cũng dần tản đi, Diệp Thiều Quang nghĩ những ngày tiếp theo nhất định sẽ thoải mái hơn nhiều và cũng bớt vô vị hơn.
Đột nhiên di động của Diệp Thiều Quang đổ chuông, khi nhìn thấy số trên màn hình, ánh mắt anh lập tức lạnh xuống.
Diệp Thiều Quang nhìn màn hình di động đang không ngừng lóe lên, cũng không bắt máy, mãi cho tới khi đầu bên kia gọi đến cuộc thứ ba anh mới từ từ bắt máy.
"Alo..."
"Thiều Quang, chị họ Linh Chi của cậu muốn tới Hải Thành nên cậu không cần trở về sớm."
"Được."
...
Lúc Quý Miên Miên trở lại khách sạn, Yến Thanh Ti đã nóng ruột lắm rồi, đang chuẩn bị đi báo cảnh sát.
Cô thở phào nhẹ nhõm khi nhìn thấy Quý Miên Miên: "Em chạy đi đâu thế? Người thì không thấy, điện thoại thì không gọi được, làm chị lo muốn chết?"
Quý Miên Miên vội vàng nói: "Thật xin lỗi, chị Thanh Ti, em... tối qua đi uống rượu với Tiểu Từ, lỡ uống say quá nên tìm một khách sạn ngủ tạm ạ!"
Làm nữ thần phải lo lắng, Quý Miên Miên áy náy muốn chết, tự thề với lòng mình sẽ không để chuyện như này phát sinh thêm lần nữa.
Yến Thanh Ti trợn tròn mắt, kinh hãi kêu lên: "Cái gì, em ngủ cùng với Tiểu Từ?"
Quý Miên Miên liên tục lắc đầu: "Dĩ nhiên không phải, làm sao em có thể ngủ với cậu ấy, em ngủ với..."
Quý Miên Miên phát hiện không đúng, liền ngậm miệng lại.
Yến Thanh Ti bắt được điểm mấu chốt, chất vấn: "Với ai?"
Quý Miên Miên lắc đầu quầy quậy: "Không... không có... em chỉ ngủ có một mình, không ngủ với ai cả, thật..."
Yến Thanh Ti nheo mắt lại: "Miên Miên, em không phải một người biết nói dối đâu."
"Chị Thanh Ti, thật sự không có, thật đấy... em làm sao mà lừa được chị chứ?"
Quý Miên Miên cảm thấy loại chuyện này không thể nói với Yến Thanh Ti được, mẹ nó, quá mất mặt!
Nhạc Thính Phong thấy Quý Miên Miên khó xử, biết cô nàng đại khái là không muốn nói, anh ôm Yến Thanh Ti: "Được rồi, người không sao là tốt rồi."
Cô nàng Quý Miên Miên này thật đúng là không để người ta bớt lo, Yến Thanh Ti hỏi dò: "Thế Tiểu Từ đâu?"
Quý Miên Miên không biết trả lời như thế nào: "Tiểu Từ... cậu... cậu ấy..."
Đang nói thì Tiểu Từ trở lại, cậu ta nhìn thấy Quý Miên Miên thì hai người đồng loạt thở phào, mẹ nó... may mà còn sống sót trở về.
Chẳng qua là trong lòng Quý Miên Miên có nỗi khổ riêng, giờ cô nên hỏi nữ thần như thế nào, cưỡng bức một người đàn ông còn bị người ta bắt được đằng chuôi thì phải làm gì?