Nhạc phu nhân vừa mở miệng đã nói ra một đống lý do bất lợi, Hạ An Lan cẩn thận nghe.
Sau đó ông thở dài một tiếng: “Được rồi, anh biết rồi… anh chỉ có thể tạm nhẫn nhịn vậy.”
Nhạc phu nhân gật đầu: “Ừ… Anh… nhịn đi… Trời cũng không còn sớm nữa, anh nghỉ ngơi sớm đi đấy.”
“Được… Em cũng thế…”
“Ngủ ngon…”
“Ngủ ngon!”
Cúp máy, Hạ An Lan trực tiếp cầm lấy danh bạ điện thoại, lục tìm một dãy số.
Đêm hôm đó, tổng thống đại nhân cả đêm mở một cái hội nghị về vấn đề ô nhiễm trầm trọng của thủ đô, về việc di dời các khu sản xuất công nghiệp nặng tới các tỉnh thị khác.
Đương nhiên, Nhạc phu nhân không biết chuyện này, sau khi cúp máy bà liền nằm xuống, nhắm mắt và chìm vào giấc ngủ.
…
Công cuộc tìm kiếm Yến Minh Tu ở Lạc Thành vẫn tiếp tục, chưa từng dừng lại.
Sau khi Yến Minh Tu gây ra sự việc kia liền đột nhiên biến mất, tìm thế nào cũng không ra như thể hắn đã mai danh ẩn tích. Không thể nghi ngờ, cuộc tìm kiếm càng ngày càng khó khăn.
Nhạc Thính Phong đang nghĩ xem phải làm gì để kéo Yến Minh Tu ra ngoài ánh sáng, anh còn chưa nghĩ ra biện pháp gì thì văn phòng đã có một vị khách không mời ghé thăm.
Giang Lai mở cửa, nói: “Ông chủ, có người tìm.”
Nhạc Thính Phong đầu cũng không ngẩng lên: “Ai?”
Giang Lai khó xử, nói: “Nói là người nhà của sếp.”
Nhạc Thính Phong trong lòng đang suy nghĩ, nóng nảy nói: “Người thân thích của tôi rất nhiều, quỷ mới mới biết là ai? Không gặp!”
Giang Lai vẻ mặt đau khổ: “Nhưng… Anh ấy đã vào tới đây rồi.”
Nhạc Thính Phong chậm rãi ngẩng đầu: “Vậy cậu ngồi chơi à?”
Giang Lai đau khổ: “Sếp… Em không ngồi chơi… Em bị uy hiếp… Súng!”
Nói xong, anh ta yên lặng lui sang một bên để lộ ra người sau lưng.
Nhạc Thính Phong thấy người sau lưng thì cầm vài cái kẹp hồ sơ lên, ném ra ngoài: “Vậy cậu ăn đạn luôn đi. Mặc kệ cậu dùng cách nào, đuổi ngay người này ra ngoài cho lão tử, ông đây không muốn gặp anh ta.”
Giang Lai rất khó xử: “Nhưng… sếp… Em không đánh lại được…”
Người sau lưng bước lên, khoát khoát tay cho Giang Lai, sau đó xoay người nhặt hai cái kẹp công văn lên.
Giang Lai đứng đó không dám động, anh ta là trợ lý của Nhạc Thính Phong đó, nếu nghe lời người này rời đi thì sếp sẽ giết anh ta ngay lập tức.
Nhạc Thính Phong cắn răng: “Còn không cút.”
Giang Lai vừa nghe thấy thế liền lăn đi luôn, còn thuận tay đóng cửa lại.
Nhạc Thính Phong nhìn người đang đi về phía mình, mắng: “Tôi đi, thấy anh, ông đây không vui vẻ nổi!”
Tô Trảm đặt hai cái kẹp công văn lên bàn, sau đó ngồi xuống đối diện Nhạc Thính Phong, mở tay ra: “Thật xin lỗi, có lẽ tôi lại phải cho cậu một đoạn thời gian không vui vẻ rồi!”
Nhạc Thính Phong nheo mắt lại: “Nói tiếng người…”
Thấy Tô Trảm, Nhạc Thính Phong cực kỳ không thoải mái.
Tô Trảm nói: “Tôi bị phái tới giúp cậu.”
Nhạc Thính Phong đánh giá Tô Trảm từ đầu tới chân: “Anh xác định là sẽ không để chúng tôi phải cứu anh một lần nữa đấy chứ?”
Ánh mắt Tô Trảm hơn tối lại: “Chuyện lần trước là lỗi của tôi, lần này… tôi có chuẩn bị mà tới, tôi cam đoan sẽ không để xảy ra chuyện như lần trước nữa.”
Nhạc Thính Phong bĩu môi: “Vậy anh… định giúp chúng tôi thế nào?”
Tô Trảm nói: “Nói qua tình huống hiện tại của các cậu một lần, có cái gì cần giúp tôi sẽ giúp. Nếu không có chuyện gì khác thì tôi sẽ không xuất hiện trước mặt các cậu.”