Thật sự không ngủ được, cô cảm thấy chỉ cần không ngủ, chỉ cần cô chờ thì Diệp Thiều Quang sẽ trở về, sẽ bám dính lấy cô giống như trước kia.
Cái ôm của chị Thanh Ti ấm áp, có hương thơm ngòn ngọt, dễ chịu, nhưng… Quý Miên Miên cảm thấy nhiệt độ trên cơ thể Yến Thanh Ti không thể truyền sang người mình được. Cô vẫn lạnh, cực kỳ lạnh, lạnh tận xương cốt. Cô không dám động, chỉ sợ động một chút thôi là xương cốt như hóa băng của mình sẽ vỡ tan ra.
Quý Miên Miên mở mắt nhìn trần nhà đăm đăm, cứ thế thức cho tới bình minh.
…
Quý Miên Miên ở bệnh viện nghỉ ngơi thêm một ngày, ngoại trừ thân thể vẫn còn suy yếu thì không có vấn đề gì khác, có thể xuất viện. Thứ duy nhất làm người ta lo lắng chính là tâm lý cần được khai thông.
Nhưng bác sĩ ở bệnh viện không phải bác sĩ tâm lý, cũng chỉ có thể làm vật lý trị liệu chứ những vấn đề khác thì bó tay.
Yến Thanh Ti ghi nhớ trong lòng để sau này có thể chăm sóc tốt hơn cho Quý Miên Miên.
Sau khi nghỉ ngơi một ngày, Quý Miên Miên có thể ăn được nhiều hơn. Yến Thanh Ti mang tới cho cô rất nhiều thứ, cô ăn rất vui vẻ, ăn không muốn buông bỏ, giống như hoàn toàn không vấn đề gì cả.
Cô giống hệt như trước kia, có đồ ăn ngon là mắt sẽ nheo lại, nhìn cô ăn thì người ta sẽ không tự chủ được mà nuốt nước miếng, rất muốn thử xem thứ mà cô ấy đang ăn có thực sự ngon miệng như vậy hay không?
Yến Thanh Ti không dám quá cẩn thận, chỉ sợ quá cẩn thận sẽ lại làm cô xúc động, thế nhưng cô cũng không thể không lo lắng được. Bọn họ đều biết Quý Miên Miên không còn giống như trước kia nữa.
Quý Miên Miên ăn chocolate, hỏi một câu: “Chị, tìm thấy anh ấy chưa?”
Yến Thanh Ti sửng sốt một chút, chần chừ hồi lâu rồi đáp: “Chưa thấy.”
Quý Miên Miên hỏi “anh ấy”, chính là Diệp Thiều Quang.
Đây là câu đầu tiên sau khi tỉnh lại, Quý Miên Miên hỏi Yến Thanh Ti về Diệp Thiều Quang.
Trên mặt Quý Miên Miên vẫn hờ hững, vẫn ăn rất vui vẻ, cô chỉ thuận miệng đáp lại một tiếng: “Vâng…”
Yến Thanh Ti bóc túi khoai chiên ra đưa cho Quý Miên Miên, cô vui vẻ nhận lấy, còn nói lời cảm ơn.
Một lát sau, Quý Miên Miên lại hỏi: “Chị, chúng ta phải về đúng không?”
Yến Thanh Ti gật đầu: “Ừ, chúng ta cũng nên về nhà rồi.”
Sớm muộn gì họ cũng phải quay về.
Chuyến đi lần này họ đã mất quá nhiều.
“Khi nào thì đi ạ?”
Yến Thanh Ti hỏi ngược lại: “Hôm nay đi, có được không?”
Thực ra đã chuẩn bị xong từ lâu rồi, bọn họ chưa đi là vì muốn đợi Quý Miên Miên ổn định hơn.
Nhưng hiện tại xem ra, khi nào có thể ổn định hơn cũng không thể trả lời được, hoặc là nói, cô còn có thể đứng dậy được không là một vấn đề rất lớn.
Quý Miên Miên ăn hết đồ ăn, phủi phủi tay, lau sạch mọi vết bánh kẹo rồi nói: “Đương nhiên có thể ạ. Em rất muốn về Lạc Thành, chẳng ở đâu thích bằng ở nhà mình.”
Yến Thanh Ti gật đầu: “Vậy đợi chị thu thập một chút, gần tối chúng ta sẽ rời đi.”
Quý Miên Miên ngẩng đầu nhìn cô: “Chị, trước khi đi, em muốn tới một chỗ.”
Yến Thanh Ti lòng dạ căng thẳng: “Đi đâu?”
Quý Miên Miên đáp: “Em muốn lên cầu một chút, được không ạ?”
Đối mặt với ánh mắt chờ mong của Quý Miên Miên, Yến Thanh Ti không thể nào nói lời cự tuyệt.
Không thể từ chối, cô cũng không thể nói “không” được.
Yến Thanh Ti gật đầu: “Ừ…”
Cô biết chuyện này có thể rất nguy hiểm, nhưng rốt cuộc vẫn đồng ý.