Quý Miên Miên như bị sét đánh, tròng mắt sắp rơi cả ra ngoài.
Mộ Dung Miên xoay người đi vào trong toilet, miệng tiếp tục nói: “Con muốn chính thức tự giới thiệu với bác một chút, con là… bạn trai của Miên Miên.”
Quý Miên Miên há hốc mồm, anh… anh… anh….
Mắt thấy Mộ Dung Miên sắp bước vào toilet, cô kêu lên một tiếng rồi nhào tới.
Rầm một tiếng, cửa toilet đóng lại, bên trong khóa trái, nhốt Quý Miên Miên bên ngoài.
Cô sắp khóc rồi, Mộ Dung Miên này không biết sống chết gì cả, cô đập đập cửa: “Anh mở cửa, mở cửa, anh đột nhiên nói thế ba em sẽ giết tới đây đấy, sẽ giết anh đấy… Anh mở cửa cho em…”
Trong toilet, Mộ Dung Miên nở một nụ cười: “Con rất thật lòng với Miên Miên. Đúng thế, chuyện xấu bị tung lên mạng tối qua sáng nay con mới biết, tối hôm qua con và Miên Miên ở bên nhau mà…”
Quý Miên Miên rối muốn chết rồi, lẩm bẩm: “Toi rồi… toi rồi… Mộ Dung Miên, anh muốn chết à?”
Cô vẫn chưa dám nói với ba mình là đã có bạn trai, ba cô đâu phải người dễ trêu vào đâu. Hồi cô học trung học, có một nam sinh không biết sống chết tỏ tình với cô, kết quả… ha ha…
10 phút sau, cửa toilet mở ra, Mộ Dung Miên bước ra ngoài, vẻ mặt tươi cười như gió xuân.
Cô cầm lấy tay anh: “Anh mau thu dọn rồi trốn đi, bằng không ba em mà giết tới là anh xong đời đó.”
Mộ Dung Miên nhìn thời gian: “Thời gian còn sớm, lấy chứng minh thư của em đi rồi chúng ta ra ngoài.”
“Làm gì?”
Mộ Dung Miên nâng mặt cô lên, hôn một cái: “Ba vợ đã đồng ý rồi.”
Quý Miên Miên… mẹ nó… ba vợ?
“Đồng ý? Đồng ý cái gì?”
Mộ Dung Miên dí tay lên trán cô: “Đồng ý cho chúng ta kết hôn.”
Quý Miên Miên lập tức lắc đầu: “Không thể nào, sao ba em có thể đồng ý được, a, anh chỉ nói qua điện thoại thôi… gặp còn chưa gặp nữa…”
Mộ Dung Miên cầm lấy áo khoác của Quý Miên Miên bảo cô mặc vào, nói: “Thật mà, anh cảm thấy ba vợ rất dễ nói chuyện đấy chứ, rất thân thiện, ông bảo em mau đưa anh về ra mắt.”
Khóe môi Quý Miên Miên giật giật: “Anh xác thực là đã nói chuyện với ba em đấy chứ? Em không tin, nếu không phải anh lừa em thì cũng là ba em bị đánh tráo rồi, cái gì mà hòa ái thân thiện, đó không phải ba em đâu.”
“Sao anh có thể lừa em được, đi thôi.” Mộ Dung Miên cầm túi xách của Quý Miên Miên để kiểm tra giấy tờ xem đã đầy đủ chưa.
Di động của Quý Miên Miên có tin nhắn tới, Mộ Dung Miên mở ra rồi đưa cho cô: “Em đọc đi.”
Là tin nhắn của ông bố già nhà cô gửi tới: “Miên Miên, con và Mộ Dung đi đăng kí đi, rồi nhanh chóng về nhà một chuyến.”
Quý Miên Miên quả thực không tin vào mắt mình, ôm cổ Mộ Dung Miên: “Anh nói gì với ông ấy mà có thể làm ba em như thoát thai hoán cốt vậy?”
Mộ Dung Miên kéo cô đi: “Em hôn anh đi rồi anh sẽ nói cho em nghe.”
Quý Miên Miên kiếng mũi chân hôn anh một cái thật nhanh: “Mau, mau nói cho em biết đi…”
Mộ Dung Miên mở cửa phòng, ôm cô ra ngoài: “Anh nói với ba vợ rằng trong vòng ba năm sẽ sinh hai đứa, chờ sinh xong con sẽ đem tới cho ba mẹ vợ nuôi.”
“A?”
Mộ Dung Miên nói: “Đi đăng kí rồi về yên tâm mà sinh con.”