Giang Lai gât đầu: “Vâng…”
Nhạc Thính Phong nheo mắt, bàn tay khẽ lướt qua vết cắn trên cổ, lúc này trông anh giống như một con mãnh thú đang nghỉ ngơi dưỡng sức chờ giây phút con mồi xuất hiện.
……
Ở một nơi khác, tâm trạng Yến Thanh Ti giờ phút này đang cực kì khó chịu, đi ra khỏi studio, lên xe thì thấy chị Mạch đã ở trong xe rồi, cô ngay lập tức điều chỉnh lại tâm trạng: “Chị Mạch, chị đến từ lúc nào thế, chẳng phải chị bảo có việc không đến được à?”
Nhạc Thính Phong biết việc tối qua rồi thì thôi, cũng chẳng sao, nhưng chuyện này tuyệt đối không thể để người khác biết nữa.
Giết người?
Ha…Yến Thanh Ti còn hối hận lúc đó không đủ thời gian bằng không cô sẽ chọc thủng bình xăng của xe Yến Minh Tu, đảm bảo không chỉ bị mỗi va chạm thôi đâu mà còn nổ luôn cả xe.
Mẹ nó cơ hội tốt như thế.
Yến Thanh Ti híp mắt, trong đầu nhanh chóng tính toán.
Nhạc Thính Phong….dù gì thì cũng là đàn ông, chỉ cần nghĩ ra cách dụ dỗ được anh ta, khiến cho anh ta không thể rời khỏi cô, một lòng một dạ yêu cô, thì bí mật này tạm thời không cần lo lắng.
Huống chi…kể cả Nhạc Thính Phong có nhìn thấy thì làm được gì?
Chứng cớ đâu? Trừ anh ta ra thì đâu còn ai nhìn thấy?
Bãi đỗ xe đó lấy đâu ra camera theo dõi, Yến Thanh Ti cũng yên tâm phần nào.
Đến lúc đó, dù cho Nhạc Thính Phong có muốn tính sổ với cô, báo cảnh sát đi nữa cô còn có thể kiện ngược lại anh ta tội phỉ báng ấy chứ.
Chị Mạch kinh ngạc nhìn Yến Thanh Ti, “Đệch, cái vẻ như vừa đi ”ăn vụng” ở đâu về của em là sao đây?
Yến Thanh Ti lôi cái gương trong túi ra soi, son môi lem hết cả ra, gương mặt thì ửng hồng, ánh mắt thì mơ màng như vừa động tình, trông thật giống như vừa làm tình xong.
Yến Thanh Ti bật cười: “Chị đoán chuẩn thế, đúng là có thật, nhưng không phải là ‘ăn vụng’.”
“Thế thì là cái gì? Bị ép hả?” Chị Mạch giơ tay ra tóm lấy quần áo của Yến Thanh Ti.
Yến Thanh Ti vội giữ tay chị lại: “Không phải bị ép, anh ta đến chọc em, em liền dùng lạt mềm buộc chặt dụ dỗ anh ta…. Chị yên tâm đi, em mà là kiểu người cam tâm chịu thiệt à?”
Vẻ mặt của chị Mạch rất khó coi: “Ai? Em còn chưa debut đâu đấy, quan hệ nam nữ cá nhân không thể loạn xì ngậu như thế được.”
Yến Thanh Ti: “Nhạc Thính Phong.”
Chị Mạch lập tức đổi sắc mặt luôn: “Thế đã “tóm” được anh ta chưa?”
Yến Thanh Ti đá lông nheo với chị: “Chị nói xem? Gã đàn ông nào mà đã rơi vào tầm ngắm của em, chỉ cần em muốn thì anh ta có thể chạy thoát sao?”
Chị Mạch cười lớn: “Em được lắm, Tiểu Từ, lái xe đi.”
Yến Thanh Ti lấy điện thoại ra, mở danh bạ ra quả nhiên thấy số điện thoại của Nhạc Thính Phong, “Tối nay anh ta muốn lên giường với em, nhưng mà em không có ý định đi.”
Chị Mạch: “Tại sao? Cơ hội tốt như thế, em lại nỡ để nó vuột mất sao?”
Yến Thanh Ti dứt khoát ấn tắt di động, trào phúng nói: “Em phải thả con săn sắt, bắt con cá rô chứ, đàn ông thằng nào chả cả thèm chóng chán, dễ dàng chiếm được thì còn gì là thú vị? Phải như đám doanh nghiệp ấy tạo ra tình trạng khan hiếm giả* trên thị trường để kích thích nhu cầu tiêu dùng, cứ để hắn chết đói* rồi hẵng tính.”
*Tình trạng khan hiếm giả trong tiếng trung dùng chữ “đói ăn” để diễn đạt, chính vì thế mà câu sau của Yến Thanh Ti mới bảo cho Nhạc Thính Phong “chết đói” trước.
*Tình trạng khan hiếm giả là một chiêu marketing dùng để kích cầu, doanh nghiệp sẽ tạo ra một thông tin ảo là lượng hàng sản xuất chỉ có hạn, nên người tiêu dùng phải đổ xô đi tìm mua sản phẩm đó. Thực tế số lượng sản xuất lại nhiều hơn.
Chị Mạch vỗ cái bộp lên vai Yến Thanh Ti: “Oh Shit! May mà bà đây đang độc thân, bằng không có một con hồ ly tinh như em ở bên cạnh, sớm hay muộn cũng bị em dụ dỗ mất.”
Yến Thanh Ti xoa xoa bả vai, bĩu môi nói: “Nói thật chứ, nếu như là người của chị, chưa chắc đã hợp khẩu vị của em.”
“Cút….”
“Em chợp mắt một lúc đây.”
Yến Thanh Ti nhắm mắt, trong lòng lại cười lạnh.
Nhạc Thính Phong, đừng có vội mừng, ngày tháng sau này còn dài lắm.
Ai chơi ai, còn chưa chắc đâu!