Một khắc này, Nhạc phu nhân nghe được tiếng tim mình đập trong lồng ngực ầm ầm như tiếng sấm vang.
…
Yến Thanh Ti không biết bên kia Nhạc phu nhân hiện tại thế nào.
Nhưng ngẫm lại bác lòng dạ đen tối như thế, khẳng định là sẽ ăn thịt mẹ từ trong ra ngoài một lần.
Yến Thanh Ti cầu nguyện trong lòng cho mẹ chồng rồi lại tiếp tục quay phim.
Hôm nay Tằng Khả Nhân ghi hình hỏng tới tận 8 lần vẫn chưa xong, Tống Thanh Ngạn cực kỳ tức giận, toàn tổ nghỉ ngơi.
“Chị, điện thoại.” Quý Miên Miên đưa điện thoại cho Yến Thanh Ti.
Vừa nhìn thấy tên thư ký của Hạ An Lan, cô nhanh chóng bắt máy.
“Tiểu thư, hôm nay tôi tới gặp Du tiên sinh, ông ấy muốn nói chuyện với cô.”
Mắt Yến Thanh Ti sáng lên: “Mau chuyển máy.”
“Thanh Ti.”
Nghe được tiếng Du Dực, Yến Thanh Ti cao hứng nói: “Chú Du, bác bảo người của bác tới gặp chú, có phải chuyện của chú có tiến triển gì không? Con rất nhớ chú.”
Thanh âm của cô thánh thót như tiếng cô gái nhỏ đang làm nũng với cha mình.
Khóe môi Du Dực cong lên: “Quay phim cho tốt vào, vài ngày nữa có thể ra ngoài, chú sẽ tới xem con quay phim.”
“Được. Đoàn làm phim của con đang quay ở một cổ trấn rất đẹp, chú nhất định phải tới đấy.”
“Được.”
Cúp máy, Du Dực thu lại vẻ tươi cười, đưa điện thoại cho viên thư ký.
Thư ký nhận lại điện thoại, hỏi: “Du tiên sinh, ngài thật sự muốn như thế, định không nói cho tiểu thư biết thật sao?”
Vẻ tươi cươi trên mặt Du Dực nhạt hẳn, đáp: “Đến lúc đó, cứ nói với nó tôi đã ra nước ngoài bình an. Với thân phận hiện tại của tôi, ra ngoài cũng không nên gặp lại nó.”
Thư ký gật đầu: “Ngài nói đúng. Dù sao sau khi ra ngoài, thân phận này của ngài không giữ lại được nữa.”
Du Dực đã giết người ở trước mặt người khác, tội danh này rất khó xóa đi, cho dù không chịu án tử hình nhưng cũng phải chịu án chung thân.
Hạ An Lan giúp ông thì sẽ không để cho ông ở trong ngục cả đời.
Ý của Hạ An Lan là sắp xếp để ông ra nước ngoài, che dấu thân phận, nhưng người có tên “Du Dực” thì vẫn ở trong tù.
Trình tự tư pháp thật sự rất mất thời gian, qua hai ba tháng, trước khi tòa án kết án sẽ để Du Dực ở trong sở cảnh sát hoặc tự sát, hoặc tử vong ngoài ý muốn, đến lúc đó tòa án lấy lý do người đã chết mà xóa đi án tử của ông.
Như vậy, Du Dực không cần đeo trên lưng tội danh giết người nữa.
Tựa như Yến Thanh Ti đã nói, không ai cần phải thừa nhận tội danh giết Hạ Như Sương, bà ta chết cũng là vì bà ta đáng chết.
Nhưng từ nay về sau thân phận của Du Dực sẽ không còn nữa, Hạ An Lan sẽ chuẩn bị cho ông một thân phận mới, nhưng trong khoảng vài ba năm tới đây ông không thể về nước.
Bởi vì cả nước đã biết khuôn mặt của ông, đều biết là ông đã giết người, mà Yến Thanh Ti là diễn viên, nhất cử nhất động luôn bị chú ý. Nếu hai người họ gặp gỡ, nhất định sẽ bị chụp hình lại, đến lúc đó người khác sẽ nói thế nào?
Khẳng định sẽ có không ít người hiểu chuyện đặt nghi vấn, một người đã chết sao vẫn còn sống sờ sờ?
Dù là vì mình hay là vì Yến Thanh Ti, hai người bọn họ cũng không nên gặp mặt, ít nhất mấy năm tới này, để tránh hiềm nghi.
Du Dực nói với thư ký: “Cảm ơn!”
“Không cần khách khí, đây là việc của tôi. Tôi đi trước đã.”
“Được!”
Thư ký đi rồi, Du Dực sờ chiếc nhẫn trên cổ, tự nói: “Chờ anh ra ngoài rồi, anh sẽ mang em đi, đưa em tới những địa phương anh muốn tới, hai chúng ta cùng xem Thanh Ti hoàn thành giấc mộng của con.”