Sắc mặt Hạ Như Sương thay đổi, trong mắt lóe lên sợ hãi, bà ta thấy người bên ngoài cũng sắp đi vào liền vội vàng nói: "Yến Thanh Ti, hôm nay tao sẽ nói cho mày một bí mật. Mày vĩnh viễn... cũng sẽ không biết, 40 năm trước tham gia vào chuyện bắt cóc mẹ mày còn một người nữa, mày sẽ không bao giờ biết... ha ha ha ha ha ha..."
Yến Thanh Ti sửng sốt, quả nhiên sau lưng còn một người khác sao?
Khoảnh khắc dừng một giây này, Hạ Như Sương bắt được cổ tay của Yến Thanh Ti đâm về phía bụng mình.
Bà ta dùng chút sức lực cuối cùng mà đâm con dao găm vào trong bụng mình, trên mặt Hạ Như Sương cuối cùng cũng lộ ra một nụ cười: "Yến Thanh Ti, tao muốn cho mày... để mày... thân bại danh liệt, tao chết... cũng phải kéo mày làm lót đường."
Yến Thanh Ti kinh hãi: "Bà muốn chết cũng không dễ dàng như vậy."
Nhưng Yến Thanh Ti không ngờ tới, Hạ Như Sương đột nhiên lùi về, ngã ra đằng sau.
Yến Thanh Ti lập tức đưa tay níu lại, nhưng chỉ chạm được mắt cá chân của bà ta.
Thanh âm cuối cùng của Hạ Như Sương bay tới: "Các người mãi mãi không biết, mãi mãi... sẽ không biết."
Chuyện xảy ra qua nhanh, toàn bộ quá trình không tới 4 giây, nhanh đến nỗi không ai phản ứng kịp. Yến Thanh Ti cũng không ngờ Hạ Như Sương sẽ bộc phát như vậy, bà ta chọn lấy cái chết.
Yến Thanh Ti lập tức nhìn xuống dưới, Hạ Như Sương đã rơi xuống trên nền cỏ.
Cô hận đến nghiến răng, cô lại để Hạ Như Sương thoát.
Yến Thanh Ti tức giận đập cửa sổ: "Đây là tầng 4, phía dưới là nền cỏ, còn có một cái cây, trước khi bà ta rơi xuống đất thì đụng phải thân cây trước nên sẽ có giảm tốc, ngã xuống cũng không chết được, con lập tức cho người đi cứu bà ta."
Du Dực không đổi sắc ngăn lại: "Không được..."
Ông đã nhìn thấy, dưới lầu cách đó không xa đang có mấy nhân viên đang làm vườn, còn có mấy bệnh nhân đang đi dạo.
Từ hướng này nhìn sang đã thấy mấy bảo vệ chạy tới, còn có người chụp hình, có người đang gọi cảnh sát.
Hạ Như Sương không phải muốn chết, mà là đang cầu đường sống. Bạn đang đọc truyện tại — tr umtruyen.ME —
Nếu không vừa rồi bà ta sẽ đâm vào ngực chứ không phải vào bụng.
Hạ Như Sương nhất định là nhìn thấy phía dưới có người nên muốn nhảy lầu đưa tới sự chú ý của mọi người, có chết cũng là do mệnh bà ta không tốt. Nếu không chết thì nhiều người như vậy chú ý đến bà ta, một khi dư luận nổ ra thì có là Hạ gia cũng phải đưa ra một câu trả lời.
Bây giờ, bất kể là ai cũng dùng weibo hay mạng xã hội, nói không chừng chuyện đã bị phát tán ra ngoài rồi.
Yến Thanh Ti cũng thấy lục tục có người kéo tới, lập tức nói: "Người đâu, lập tức ngăn cản mọi người lại, chuyện này tuyệt đối không thể lộ ra ngoài.
"Vâng!"
Đôi mắt Du Dực tràn đầy âm u đen tối: "Không đủ người, không kịp rồi, không thể để bà ta sống."
Lần này Hạ Như Sương nhất định phải chết, nếu bà ta không chết lại bị những người khác cứu đi thì muốn giết bà ta càng khó hơn bây giờ.
Dẫu cho có là Hạ An Lan thì người nhìn chằm chằm vị trí của ông cũng không phải số ít.
Hạ Như Sương chỉ cần còn sống rời khỏi bệnh viện thì lập tức sẽ bị liên lụy tới Hạ An Lan.
Để mặc cho người thân thích xằng bậy, ra tay tàn nhẫn, chuyện hài như thế ai sẽ bỏ quá? Dư luận chỉ cần có chút lửa thì có là Hạ An Lan cũng chưa chắc đã có thể giải quyết.