Nhạc Thính Phong lúc đầu cũng nghĩ trong chuyện này còn có uẩn khúc, vốn dĩ anh muốn đạp Từ Minh Minh ra khỏi xe, nhưng lại đổi ý, anh hỏi cậu: "Những tấm ảnh đó là do cậu chụp?"
Lần đầu tiên thấy mấy tấm hình ấy, anh còn tưởng là do lũ chó săn chụp.
Nhưng nếu như là Yến Thanh Ti tự mình làm chuyện này, vậy chắc chắn có điều gì đó không thích hợp.
Cánh tay của tiểu Từ bị Giang Lai bẻ sắp gãy tới nơi, cậu không muốn nói, nhưng cậu biết Giang Lai, biết Nhạc Thính Phong đang muốn giở trò với Yến Thanh Ti, mà cậu lại trung thành với chị Thanh Ti của mình.
Nhưng Giang Lai ra tay quá độc ác, nếu cậu không nói, Giang Lai sẽ bẻ gãy cánh tay của cậu mất, cậu lại đánh không lại hắn, đành phải nói ra.
Nói xong Tiểu Từ thật sự cảm thấy rất hối hận, sao cậu lại có thể phản bội lại chị Thanh Ti như vậy chứ?
Nhạc Thính Phong hỏi, Tiểu Từ không đáp, Giang Lai dùng lực, Từ Minh Minh lập tức kêu thảm một tiếng, cậu nghe thấy cả tiếng khớp xương của mình bị bẻ gãy.
"Nói, có phải do mày chụp không?"
Tử Từ đổ mồ hôi đầy đầu: "Phải... Là tôi chụp... Nếu như không phải là tôi chụp thì những tấm ảnh đó sao có thể không có tấm nào chụp chính diện chị Thanh Ti được chứ?"
Nhạc Thính Phong nheo mắt lại, che đi sự tàn độc trong ánh mắt: "Sau khi chụp xong thì sao?"
Tiểu Từ không khỏi run lên: "Sau đó, tất nhiên là tôi đưa chị Thanh Ti bỏ chạy rồi, chẳng lẽ còn ở lại nữa chắc? Chị Thanh Ti sớm đã lên kế hoạch đâu vào ra đấy cả, chúng tôi cũng đâu có ngốc, những tấm ảnh do tôi chụp đều lợi dụng góc chụp, chị Thanh Ti và người đàn ông đó, căn bản không hề hôn nhau, chị Thanh Ti của tôi đâu phải hạng phụ nữ tùy tiện như vậy chứ."
Tiểu Từ cũng là đàn ông, cậu có thể đoán ra được Nhạc Thính Phong đang muốn biết điều gì, dại khái cũng chỉ là muốn biết xem liệu Yến Thanh Ti có gì với Lạc Cẩm Xuyên hay không mà thôi.
Đàn ông mà, chẳng phải đều để tâm tới chuyện này sao.
Liếc nhìn dáng vẻ của Nhạc tổng đây, có vẻ như còn rất quan tâm nữa là đằng khác.
Nhạc Thính Phong....
Trong đầu anh bỗng hiện lên câu nói cuối cùng của Yến Thanh Ti! Trong lòng bỗng dưng có cảm giác nhoi nhói khó chịu.
Yêu! Hừ.........
Nhạc Thính Phong bỗng cảm thấy khó chịu trong lòng, anh cố áp chế cảm giác lạ thường này, nói: "Cút."
Tiểu Từ nghe xong lập tức lộn nhào bò ra khỏi xe, chạy như bay vào hành lang.
Giang Lai nhìn sắc mặt của Nhạc Thính Phong có vẻ khác thường, nhỏ tiếng hỏi: "Nhạc tổng....."
Nhạc Thính Phong nhắm mắt, không nói gì, Giang lai cũng không dám lộn xộn.
Một lúc lâu sau, Nhạc Thính Phong nói: "Đi thôi, đi gặp Hạ Lan."
Nhạc Thính Phong tự cảnh tỉnh bản thân mình, tuy Yến Thanh Ti thật sự không có gì với Lạc Cẩm Xuyên, nhưng chuyện cô cố tình quyến rũ Lạc Cẩm Xuyên cũng không phải là giả, cô vừa quyến rũ anh, vừa muốn mồi chài cả Lạc Cẩm Xuyên, điểm này thì sai rồi.
Tuy đã nghi oan cho Yến Thanh Ti, nhưng đây cũng là do cô tự chuốc lấy.
Hôm nay dạy bảo cô một trận, rồi lại thờ ơ với cô, vài ngày tới lại dỗ dành cô là được, cô muốn nổi tiếng, muốn quay phim, anh đầu tư cho cô hai bộ phim chẳng phải là được rồi sao.
Đàn bà mà, ai chẳng vậy!
Không thể chiều được, càng chiều, càng được đà lấn tới.
Nếu giờ lên đó, tất cả những gì anh làm hôm nay sẽ thành công cốc cả, người phụ nữ như Yến Thanh Ti, lúc nào cũng thích lên mặt với anh.
Nhạc Thính Phong tự nhủ, anh không làm gì sai cả, mọi thứ anh làm đều đúng!
Nhạc Thính Phong bỗng nói: "Có phải gần đây Lạc Cẩm Xuyên sống nhàn nhã quá rồi không?"
Tay hơn run lên, cậu biết lời này là có ý gì, gật đầu: "Hình........ Hình như là vậy........."
Nhạc Thính Phong cười lạnh, ánh mắt hiện lên một tia giết chóc!
----------
Yến Thanh Ti: Con đường bị coi thường……. Chỉ vừa mới bắt đầu thôi……. Hừ..... Hừ, hừ........