Sau khi Nhạc Thính Phong đi, Yến Thanh Ti cười lạnh, cách mạng mới chỉ ở bước đầu, muốn hạ được cường hào ác bá vẫn còn phải cố gắng hơn nữa.
Mối quan hệ giữa cô và Nhạc Thính Phong lúc này đang ở thời điểm tốt nhất, cô phải nắm chắc lấy cơ hội này.
.........
Sau khi Nhạc Thính Phong đi, Yến Thanh Ti vẫn quay phim như thường lệ.
Phần diễn của cô đã tiến vào nửa giai đoạn sau, vai của Từ Thiến Hi bắt đầu như mặt trời ban trưa, còn Chiêu quý phi lại như mặt trời sắp lặn, không thể sánh bằng người ta được.
Hiện tại, Yến Thanh Ti đã đảo ngược thân phận với Hứa Thiến Hi.
Cảnh Chiêu quý phi bị tước mất thân phận quý phi, khi Hứa Thiến Hi nhìn Yến Thanh Ti, trong ánh mắt còn mang theo tia đắc ý, như muốn nói: Cô cũng có ngày hôm nay cơ đấy.
Cảnh này, theo như kịch bản, Hứa Thiến Hi sẽ phải cho Yến Thanh Ti một cái tát.
Vốn Hứa Thiến Hi cũng muốn đánh thật mạnh, nhưng tay cô vừa vung lên, lại bắt gặp ánh mắt âm ngoan độc ác như dã thú của Yến Thanh Ti, chân cô ta lại nhũn cả ra.
Đoạn này Yến Thanh Ti không có thoại, nhưng ánh mắt lại thể hiện tất cả những gì mà cô muốn nói: Con mẹ nó, mày thử đánh bà một cái xem.
Đạo diễn thấy Hứa Thiến Hi không có động tĩnh gì, kéo tai nghe xuống quát: "Cắt, Hứa Thiến Hi, cô làm cái gì vậy? Chỉnh đốn lại tâm trạng ngay, quay lại."
Cơ mặt Hứa Thiến Hi co rúm hết cả lại, cô nói với Yến Thanh Ti: "Chị Thanh Ti, trên kịch bản viết như vậy, chị cũng đừng trách em."
Yến Thanh Ti nhún vai: "Tôi cũng đâu có nói không để cô đánh, cô cứ thoải mái đi."
Hứa Thiến Hi cười giả tạo: "Vậy em xin lỗi.........."
Cô còn chưa nói hết đã bị Yến Thanh Ti ngắt lời: "Chỉ cầu sau đó, cô vẫn muốn giữ lại tay cô là được.”
Nụ cười trên gương mặt Hứa Thiến Hi lập tức cứng đờ, Yến Thanh Ti tóm lấy tay cô, cười nói: "Chậc, bàn tay đẹp thế này, chặt đi thì tiếc lắm."
Đạo diễn hô chuẩn bị bắt đầu, Yến Thanh Ti liền hất tay Hứa Thiến Hi ra.
"Đánh đi, nhớ đánh đau một chút, cố nhớ kĩ lấy cảm giác được đánh vào người khác của bàn tay này, nhớ cho kĩ vào vì sau này sẽ không còn cảm nhận được nữa đâu.”
Hứa Thiến Hi lạnh hết cả sống sưng, cô cảm thấy Yến Thanh Ti tuyệt đối không phải đang nói bừa, cô ta, con mẹ nó thật sự quá độc ác.
Hứa Thiến Hi nhìn vào tay mình, nó đang run lên.
Hứa Thiến Hi cắn răng, đã bấm máy rồi, cô phải cố để bản thân trấn tĩnh lại.
Nói hết lời thoại là tới đoạn cô đánh Yến Thanh Ti, cô cắn răng, một cái tát bổ xuống, đánh rất mạnh, nhưng nắm vị trí rất tốt, căn bản không hề chạm tới mặt, Yến Thanh Ti cũng rất phối hợp, lật mặt sang một bên, như thể nhận lấy một cái tát trời đánh vậy.
Đạo diễn coi như thông qua cảnh này, Yến Thanh Ti đứng dậy, khóe miệng mang theo một nụ cười xấu xa: "Cũng biết điều đấy."
Hứa Thiến Hi căm giận trừng mắt nhìn cô, vung tay xoay người rời đi.
Yến Thanh Ti nhướng mày, cười lạnh.
Cô bước nhanh hơn, tới bên Hứa Thiến Hi, giơ chân ra ngáng, Hứa Thiến Hi liền ngã sấp xuống đất.
Hứa Thiến Hi ngã sưng hết cả đầu gối và khuỷu tay, cô ta tức giận gào lên: "Cô, cố tình ngáng tôi."
Yến Thanh Ti gật đầu: "Phải, tôi cố tình đấy, cô tới mà đánh tôi này."
Trong lòng Hứa Thiến Hi vừa hận lại vừa sợ Yến Thanh Ti, cô gọi quản lí tới, mau chóng đỡ mình rời khỏi đây.
Hứa Thiến Hi chạy mất, Yến Thanh Ti cũng vui vẻ hơn, cô xoay người, thấy Tần Cảnh Chi đang đứng sau lưng mình.
--------
Nhạc thổ hào: Lần nào cũng có đứa nhân lúc ông đây không ở lại câu gái của ông, đao không đủ cứng lại còn cùn.