Đây là người chồng mà cô đã nhận định.
Tuy rằng anh có bí mật giữ trong lòng nhưng Quý Miên Miên vẫn cảm thấy mình yêu người đàn ông này, chỉ cần bí mật không ảnh hưởng tới tình cảm của hai người, chỉ cần anh không rời đi thì cô chẳng bận tâm nữa, thậm chí có thể coi như không biết.
Quý Miên Miên vốn là một cô gái luôn theo đuổi sự đơn giản, trước giờ cô chẳng đòi hỏi gì nhiều cho cuộc sống.
Cho nên, chỉ cần người cô yêu cũng yêu cô trước sau như một, mang cho cô ấm áp, mang cho cô hạnh phúc, những thứ khác cô không bận tâm nữa.
Bên ngoài, mặt trời dần ló dạng, Quý Miên Miên mới mơ màng chìm vào giấc ngủ.
Nhưng cô ngủ rồi mà Mộ Dung Miên vẫn không ngủ.
Anh vẫn ôm chặt lấy Quý Miên Miên, ánh mắt nhìn chằm chằm vào gương mặt cô, lưu luyến không nỡ rời đi.
Trước khi quen biết Quý Miên Miên, nhiều lúc anh không biết lý do tồn tại của mình là gì, anh thậm chí còn không tìm thấy ý nghĩa sống sót.
Sau khi quen cô rồi anh mới hiểu ra rằng mình có mặt trên cõi đời này là để gặp được cô.
Anh nhẹ nhàng hôn lên từng tấc nhỏ trên gương mặt của Quý Miên Miên, nụ hôn nhẹ tựa lông hồng, không muốn đánh thức cô dậy, miệng thì thầm nỉ non: “Miên Miên… Miên Miên…”
Một lần lại một lần.
Cô là người duy nhất mà anh sống chết theo đuổi, ngoại trừ cô ra, không còn ai có thể làm anh chú ý được nữa.
Lúc Quý Miên Miên nói rằng sẽ bỏ lại anh về nước, anh vô cùng hoảng sợ, chỉ có cô mới khiến cho anh lập tức rơi vào sợ hãi như thế.
Ở nước ngoài dưỡng thương suốt một năm trời, anh luôn giãy dụa, đấu tranh không biết có nên xuất hiện lại trong cuộc sống của cô hay không, nhưng rốt cuộc anh vẫn không nhịn được, một lần nữa trở về, một lần nữa đưa tay giữ lấy, như thế mới có thể bù lại những khiếm khuyết trong cuộc sống của anh.
Anh không thể rời xa cô được nữa, đây chính là mạng sống của anh rồi.
Quý Miên Miên thở rất khẽ, nhẹ nhàng phả lên ngực anh, vừa vặn đúng vết sẹo phẫu thuật thay tim kia.
Có chút ngứa, nhẹ nhàng thấm vào trái tim, làm cho trái tim đập càng rộn ràng hơn.
Anh phải cảm ơn trái tim này của Mộ Dung Miên, nếu không có nó, chắc anh đã sớm thành một nắm xương tàn, không có thể ôm cô mà ngủ thế này được nữa.
Kỳ thật, trái tim này lưu lại một ít trí nhớ của Mộ Dung Miên, bởi vì ý chí của anh cực kỳ mạnh mẽ nên ngay cả trí nhớ lưu lại cũng dần dần bị phai mờ đi.
Anh nói nhẹ trong lòng: “Nợ mẹ con các người thế nào, tôi nhất định sẽ trả, nhưng cuộc sống của tôi thì đừng ai mong can thiệp nửa phần.”
…
Vì tối ngủ muộn nên sáng hôm sau, Quý Miên Miên dậy rất trễ.
Lúc cùng Mộ Dung Miên xuống lầu ăn cơm, cô không gặp Mộ Dung phu nhân.
Hai người không để ý, bọn họ không quan tâm Mộ Dung phu nhân đi đâu làm gì.
Nhưng đến tận chiều vẫn không thấy Mộ Dung phu nhân về, Quý Miên Miên bèn hỏi một nữ giúp việc: “Cô có biết phu nhân đi đâu không?”
Nữ giúp việc lắc đầu: “Không biết, sáng sớm phu nhân đã ra ngoài, cũng không nói đi đâu nên chúng tôi đều không biết.”
Quý Miên Miên buồn bực: “Cho dù là tới công ty thì giờ cũng phải về rồi chứ nhỉ?”
Mộ Dung Miên nhíu mày: “Bà ấy không tới công ty.”
Buổi sáng anh có nói chuyện qua điện thoại với một người quản lý ở công ty, có một văn kiện cần anh ký tên, anh bảo bọn họ đi tìm Mộ Dung phu nhân nhưng họ nói hôm nay Mộ Dung phu nhân cũng không đi làm.
Lúc đó Mộ Dung Miên không để ý lắm, dù sao Mộ Dung phu nhân cũng là người lớn rồi mà.