Nhạc phu nhân hoài nghi: “Chuyện gì thế?”
“Mẹ đừng có hỏi nữa, con sẽ nói chuyện này với mẹ sau.”
Nhạc phu nhân rút tay về: “Thế thì con đi đi, con đi rồi mẹ lại gõ cửa.”
Nhạc Thính Phong cảm thấy đầu mình đau đau, mẹ anh đến đây để phá đấy à?
Anh kéo tay Nhạc phu nhân lôi bà đi về phía trước: “Được rồi, mẹ đi với con nào.”
Đi được hai bước anh quay lại nhìn ba người đứng trước cửa phòng nói: “Các người… ai dám gõ cửa…thử xem!”
Tiểu Từ, Hạ Lan Tú Sắc, Ngũ tẩu, cả ba người đồng loạt lắc đầu.
Mười phút sau, Nhạc Thính Phong dừng xe trước một cửa hàng thuốc ở gần đó, anh nói: “Mẹ, mẹ ngồi trên xe đợi con đấy, con đi một lát rồi về.”
Nhạc phu nhân thò đầu ra ngoài nhìn cái bảng quảng cáo nho nhỏ của tiệm thuộc, cười khà khà: “Mua thuốc tránh thai à?”
Mặt Nhạc Thính Phong đỏ bừng: “Mẹ…mẹ nói xem đầu óc của mẹ có dùng được không đấy, lúc không cần thông minh thì lại thông minh thế.”
Nhạc phu nhân "hừ" một tiếng, “ Là con tự muốn mua, hay là Yến Thanh Ti đuổi con đi mua hả?”
“Đương nhiên là con… nửa câu sau của Nhạc Thính Phong không nói ra lời, anh không thể nói, anh đúng là bị đuổi đi mua thuốc mà?
Nhạc phu nhân thở dài một tiếng, lắc đầu: “Bị người ta đuổi ra ngoài mua thật à, chậc chậc… con trai à, con bảo mẹ nên nói con thế nào mới phải bây giờ?”
Nhạc Thính Phong dừng động tác mở cửa xe lại: “Mẹ có cái vẻ mặt gì thế kia?”
Nhạc phu nhân giơ tay dí trán Nhạc Thính Phong: “Con đúng thật quá hèn rồi, người ta đuổi con đi mua thuốc tránh thai chính là vì không muốn mang thai, con trai, tuy rằng con lớn lên cũng ra hình ra dáng, trong tay cũng có mấy cái đồng tiền đấy, nhưng người ta không muốn sinh con cho con, con nói đi con sống lỗi thế nào mà ngay cả chiêu mang thai bức cung người ta còn chẳng thèm dùng thế hả?”
Nhạc Thính Phong ngẩn ra: “Nhưng…nhưng…thế này cũng không sai mà, chẳng lẽ lại… làm cho có con thật?”
Nhạc phu nhân nhịn không được mà trợn trắng mắt nhìn anh khinh bỉ: “Nói thì là như thế, nhưng từ đó có thể suy ra hàm ý sâu xa, con trai, con chẳng có địa vị gì trong lòng người ta hết, con xem con sống thất bại chưa kìa.”
“Vậy…con…”
Nhạc phu nhân phất phất tay: “Được rồi, được rồi…dù sao, con chẳng phải cái thứ tốt lành gì, nhỡ có đánh mất trái tim trên người con thì người đen đủi lại là con gái nhà người ta ấy chứ.”
Nhạc Thính Phong vô tri vô giác xuống xe, nhiệt độ bên ngoài lên đến gần ba mươi độ, anh bị ánh nắng chói chang chiếu vào có cảm giác hơi mông lung.
Anh đi vào tiệm thuốc, người bán hàng hỏi: “Xin hỏi anh muốn mua gì?”
Nhạc Thính Phong không phản ứng, người bán hàng hỏi thêm vài câu nữa mới nói: “Ồ…vậy…khụ…tôi muốn lấy loại thuốc tránh thai có hiệu quả tốt nhất ở đây.”
Ánh mắt nhân viên cửa hàng nhìn anh lập tức thay đổi, cầm một hộp thuốc tránh thai đi ra.
"Thuốc này không thể uống nhiều, uống nhiều không tốt cho sức khoẻ đâu.”
Nhạc Thính Phong gật đầu lung tung, tính tiền thuốc rồi ra về, đi đến cửa lại ngừng lại quay vào nói: “Cô lấy cho tôi…”
Nhạc phu nhân nhìn thấy Nhạc Thính Phong cầm túi thuốc đi ra, bĩu môi, cũng là một người phụ nữ, bà cực kì khinh bỉ lũ đàn ông xong việc lại để phụ nữ uống thuốc tránh thai. Lúc cởi quần ra chỉ biết sướng thân thôi, xong việc rồi lại để con gái người ta uống thuốc.
“Hứ… thằng nhóc chết tiệt, ở nhà làm mưa làm gió đến thế nào cũng chỉ là cái số suốt ngày bị người ta ngủ lỗ vốn mà thôi.”