"Ai đồng ý với anh cơ? Sao tôi lại không biết vậy?"
Nhạc Thính Phong nhún vai: "Anh nghe thấy rồi, ban nãy anh nói với mẹ vợ bao nhiêu lời tốt đẹp như thế, em tưởng anh nói thừa chắc? Anh vừa đẹp trai lại có tiền, lại là người biết quan tâm chăm sóc, em nói xem..... có bậc phụ huynh nào là không thích anh không?"
Yến Thanh Ti đúng cạn lời, cô thật sự không biết còn có thể nói gì được nữa.
Tên dở này...... đã không còn biết viết chữ xấu hổ thế nào nữa rồi, mặt dày vô liêm sỉ tới mức độ này thật đúng là không ai địch nổi nữa.
"Anh.......... được rồi......... anh nghe thấy thì nghe thấy thôi." Yến Thanh Ti cũng không biết nói gì nữa, tên ngốc này.
Yến Thanh Ti hít sâu một hơi, trong không khí xen lẫn một luồng khí mát lạnh, cô thấy đầu óc mình thoải mái lên không ít.
Yến Thanh Ti nhìn tấm bia mộ, lộ ra một nụ cười yếu ớt, cô nói: "Về thôi."
Từ giây phút cô biết tin Yến Tùng Nam chết, tâm trạng Yến Thanh Ti vô cùng khó chịu, cô vẫn cứ áp chế trong lòng, không tìm được chỗ để phát tiết, cô cứ tưởng tâm trạng này nhất định sẽ kéo dài nhiều ngày, nhưng không ngờ có Nhạc Thính Phong ở đây, anh mới chọc cô vài câu mà đã khiến mọi ức chế trong lòng cô bất giác đều bốc hơi hết cả rồi.
Yến Thanh Ti cười, hóa ra niềm vui có thể chia sẻ, không vui cũng có thể chia sẻ, gánh nặng mà cô phải chịu đựng, chia sẻ cho người khác sẽ nhẹ hơn rất nhiều.
Nhạc Thính Phong ôm lấy vai Yến Thanh Ti, anh cúi người trước tấm bia: "Mẹ, mấy ngày nữa con lại tới thăm mẹ nhé! Mẹ muốn cái gì cứ nhắn hết vào giấc mơ cho con, con sẽ lập tức mang đến cho mẹ ngay."
Khóe môi Yến Thanh Ti nhếch lên, cô im lặng bật cười.
Lên xe, Nhạc Thính Phong vội chỉnh cao nhiệt độ lên, anh nói: "Em giống mẹ anh thật đấy, nhưng rõ ràng, mẹ anh đẹp hơn........"
Yến Thanh Ti đang thắt dây an toàn bỗng dừng lại, lúc mới đầu còn đang mẹ chúng ta, mẹ bọn mình, giờ sao thành "mẹ anh" rồi thế này!
Yến Thanh Ti ngẩng đầu nói: "Đó là mẹ tôi, anh đừng có liên mồm kêu mẹ anh nữa đi, anh như vậy mà để Nhạc phu nhân nghe thấy bà ấy sẽ đau lòng lắm đấy, nuôi thằng con lớn tới chừng này rồi xong nó quay đi gọi người khác là mẹ, lại còn gọi rất thuần thục nữa chứ."
Nhạc Thính Phong thắt dây an toàn cho Yến Thanh Ti, anh véo mặt cô: "Thế em mau về nói với mẹ anh đi, bà ấy nhất định sẽ vui lắm, con trai bà cuối cùng cũng không chịu thua kém ai nữa rồi, gặp được mẹ vợ rồi, còn được mẹ vợ thừa nhận rồi nữa, gọi được một tiếng mẹ thật đúng là quá giỏi luôn!"
Yến Thanh Ti....... Được, được, anh không biết xấu hổ, anh giỏi!
.............
Mưa rơi càng nặng hạt, Nhạc Thính Phong lái xe rất chăm chú, để tránh mặt đường bị trơn trượt nên anh lái xe rất vững.
Yến Thanh Ti nhìn ra ngoài, xe từ ngoại ô vào thành phố, trên đường, xe càng nhiều, các tòa nhà cũng càng cao hơn.
Tới đèn đỏ, xe dừng lại, Yến Thanh Ti thấy trên tấm biển của trạm xe bus bên đường, có phát một đoạn quảng cáo của cô, quảng cáo về một món đồ trang điểm chất lượng trung bình, có hai thanh niên đang lấy điện thoại chụp.
Yến Thanh Ti nhìn thấy không nhịn được cười, Nhạc Thính Phong nhìn theo tầm mắt cô, sắc mặt trở nên rất khó coi, anh bĩu môi, đèn vừa xanh, anh đã nhấn ga phi thẳng.
Về đến nhà, Nhạc Thính Phong đã nhấc Yến Thanh Ti lên, cánh tay kẹp cô vào phòng.
Nhạc phu nhân thấy hai người trở về, vội nói với Yến Thanh Ti: "Mau lên, con mau đi tắm nước nóng đi, bác đã bảo Ngũ tẩu làm trà gừng rồi, con uống để giải hàn đi."
Yến Thanh Ti gật đầu: "A, con xuống ngay đây."
Yến Thanh Ti tắm nước nóng ù một cái, thay một bộ quần áo sạch sẽ, lấy khăn lau tóc rồi xuống nhà.