Câu trả lời bất ngờ như vậy, Lão Dư Đầu cũng hơi ngạc nhiên, không nhịn được sững sờ một lúc, biểu cảm hung ác.
Dương Hiên liếc nhìn ngọc tỷ được Lão Dư Đầu coi là báu vật, thản nhiên nói: "Ngọc tỷ trong tay ông cũng xem là hàng thật. Dẫu sao đây là miếng ngọc đẹp đầu tiên được dâng lên do Vương Mãng, do nghệ nhân nổi tiếng tay nghề khéo léo làm ra. Chỉ là Vương Mãng không hề hài lòng nên trở nên vô dụng, trở thành ngọc tỷ bỏ đi mà thôi.”
"Với lại ông nói về lăng mộ hoàng tộc cũng không phải là của Vương Mãng..."
Dương Hiên liếc nhìn các đồ vật trong gian hàng của Lão Dư Đầu: "Càng có thể là của một vị nghệ nhân nổi tiếng tay nghề khéo léo dưới quyền của Vương Mãng."
Mọi người lắng nghe đều sững sờ, vẻ mặt của Lão Dư Đầu cũng ngẩn ngơ.
Nhưng món vật được khai quật từ lăng mộ của hoàng đế đã biến thành lăng mộ của nghệ nhân thuộc hàng ngũ thấp hơn. Lão Dư Đầu sao có thể cam tâm.
"Làm sao tôi biết những gì cậu nói là thật hay giả?"
Dương Hiên cũng không nhướn mày, chơi đùa với miếng sắt đen trong tay, lưu loát nói: "Nếu ông không tin, ông mau nhìn vào góc dưới bên phải bị lòng bàn tay ông che lại. Ở đó có phải có một điểm mực chấm một lỗ không lớn.”
Lão Dư Đầu nắm chặt lòng bàn tay. Thực ra ông ta cũng bởi vì cái điểm này nên không tin chắc ngọc tỷ trong tay là ngọc tỷ của Vương Mãng. Nhưng tất cả đồ vật trong lăng mộ mà ông ta xông vào lấy được đều có ấn ký của thời kỳ Vương Mãng.
Lăng mộ đó còn có một ngọc tỷ do Vương Mãng viết, nhìn như thế nào đều cảm thấy đây là ngọc tỷ sau khi Vương Mãng lên nắm quyền.
Hơn nữa, lịch sử của thời kỳ Vương Mãng khá hỗn loạn, rất nhiều lịch sử không thể khảo chứng, cũng vì để dễ giở trò bịp bợm hơn, Lão Dư Đầu đều nói đây là ngọc tỷ của Vương Mãng.
Không ngờ bị người giám định, phát hiện vấn đề trong nháy mắt.
Sắc mặt Lão Dư Đầu trở nên căng thẳng. Những người xung quanh không bị mù, cũng biết rằng Dương Hiên đã nói sự thật.
Ánh mắt của Đường Kế Đức sâu thẳm. Trước đó, ông ta cũng đã cử một bậc thầy giám định dưới quyền mình đến thăm dò kiểm tra thật giả của ngọc tỷ. Lịch sử cũng không ghi chép rõ ràng nên người giám định đó cũng không dám chắc chắn.
Không ngờ Dương Hiên chỉ liếc nhìn liền có thể nhận ra ngọc tỷ của Lão Dư Đầu là thật hay giả. Hơn nữa cũng không thèm nhìn mà vạch trần điểm quan trọng nhất bị Lão Dư Đầu luôn giấu trong tay.
Xem ra khả năng đánh giá cổ vật của Dương Hiên nên được xếp vào đẳng cấp những bậc thầy hàng đầu trên thế giới.
Mọi người xung quanh bàn tán sôi nổi, nhưng Dương Hiên lại đang chú ý đến miếng sắt đen trên tay.
"Ông vừa nãy nói chỉ cần biến miếng sắt đen trên tay từ đồ bỏ đi trở thành bảo vật vậy thì sẽ tặng ngọc tỷ cho tôi. Lời nói này còn tính không?"
Lão Dư Đầu trông như kinh hồn bạt vía, đờ đẫn nhìn chằm chằm vào ngọc tỷ trong tay do anh em ông ta liều chết mới có được. Ước mộng phát tài trong đầu đã mất. Lúc này, nghe thấy câu hỏi của Dương Hiên, ông ta sững sờ nhìn đồ vật trên tay anh, đôi mắt lập tức lóe lên, cướp lại miếng sắt đen trong tay Dương Hiên.
Đồng thời hung dữ trừng nhìn Dương Hiên: "Không tính."
Ngọc tỷ đã bị mất giá trở thành đồ bỏ đi. Mặc dù vẫn còn một giá trị nhất định, nhưng cũng bị giảm giá rất nhiều. Thế nhưng vị bậc thầy giám định trước mắt đến từ Đường gia này lại có thể thích miếng sắt đen này như vậy. Vậy thì giá trị của miếng sắt đen này vẫn có thể là giấc mộng phát tài của ông ta.
Trong lòng của Lão Dư Đầu như bánh xe chuyển động, khi nghĩ đến tiền, nhất thời cảm thấy máu dồn lên não, hoàn toàn quên đi quyền thế của Đường gia đằng sau.
Ánh mắt của Đường Kế Đức trở nên u ám: "Bản thân Đường gia tôi đứng vững ở Lĩnh Nam, chưa từng xuất hiện ai dám bỡn cợt trước mặt Đường gia. Trái lại ông đủ can đảm nói mà không giữ lời sao?"
Sống lưng Lão Dư Đầu lạnh toát, lấy lại lý trí và tinh thần đã quên mất trước đó, đầu gối mềm nhũn muốn cầu xin tha thứ.
Nhưng lúc này, có người đứng xem xung quanh đã giúp Lão Dư Đầu đòi công bằng.
"Báu vật của người ta vất vả tìm được, ông trái lại thật lợi hại, chỉ nói hai ba câu là giành cướp hai bảo bối của người ta. Tại sao ông không trực tiếp cướp luôn đi? Đường gia có tiền có quyền, cậy quyền thế ức hiếp người à? Dáng vẻ hám lợi như vậy cũng khó tránh khiến người khác khinh thường.”
Khuôn mặt của Đường Kế Đức đột nhiên tối. Đây là lần đầu tiên có người xem thường Đường gia như vậy, lại có thể nói lời khó nghe như thế này trước mặt ông ta.
Đường Kế Đức đang muốn kêu vệ sĩ chỉnh đốn đám người nói chuyện mà không biết nghĩ này, nhưng Dương Hiên đã xua tay ngăn cản.
Rõ ràng là Dương Hiên muốn tự mình giải quyết chuyện này.
Bây giờ Đường Kế Đức đang muốn thu hút sự chú ý của Dương Hiên, ông ta vẫn phải giữ thể diện cho anh ấy. Cho nên tạm thời chỉ có thể kìm nén sự tức giận trong lòng, hung dữ nhìn chằm chằm vào mấy người nói chuyện vô lễ với Đường gia.
Có người không sợ đắc tội Đường gia, vẫn chưa bị Đường gia chỉnh đốn. Nỗi sợ hãi trong lòng của những người xem khác đối với Đường gia cũng đã biến mất một chút.
Cộng thêm những người xung quanh càng tò mò hơn về nguồn gốc của miếng sắt đen được Dương Hiên coi trọng. Cho dù biết rõ không thể cướp nổi, cũng muốn góp vui, nhìn xem bảo bối mà Đường gia muốn tranh giành rốt cuộc như thế nào.
"Đúng vậy, người giám định này còn chưa nói rõ miếng sắt đen này có nguồn gốc thế nào, cái gì biến đồ bỏ đi trở thành bảo vật? Chúng tôi còn chưa thấy đâu, các người lại ép buộc người ta nộp ra đồ. Có phải Đường gia quá ngang ngược rồi không?"
Lão Dư Đầu vốn muốn chối bỏ, thì nghe có người chống lưng, không kiềm chế được đứng thẳng ưỡn ngực, bày ra dáng vẻ không sợ trời không sợ đất, không đếm xỉa đến bất cứ thứ gì.
"Đám lang sói như các người, ăn nói nhảm nhí muốn lấy bảo bối của tôi, thật là một ý nghĩ độc ác."
Dương Hiên cười suy ngẫm liếc nhìn từng người một xung quanh đang cảm thấy giống như bảo bối của mình bị cướp đi.
"Nếu tôi nói ra nguồn gốc của miếng sắt đen, ý của các người là tôi có thể căn cứ theo những gì các người nói, buộc ông chủ này nộp ra những món vừa nãy bị cược thua, đúng không?"
Sắc mặt mọi người xung quanh thay đổi, lời nói này giống như bọn họ khuyến khích Dương Hiên họ cướp lấy những món vật của Lão Dư Đầu.
Nhưng bọn họ không hề có ý này, những người xung quanh không thể phản bác, nhất thời trở nên im lặng.
Cơ thể Lão Dư Đầu chao đảo, như thể bị nhóm người gió chiều nào theo chiều nấy này chọc tức đến mức muốn ngã sấp xuống, nhưng quả thật ông ta trước đó đã từng nói. Ông ta lén nhìn Đường Kế Đức, thấy Đường Kế Đức liếc mắt nhìn lại, lòng cam đảm của ông ta vừa mới xuất hiện đã lập tức biến mất.
Trong miệng lắp bắp nói: "Cậu, cậu, chỉ cần cậu nói đúng, thì, thì sẽ tính."
Dương Hiên mỉm cười, liếc nhìn các món đồ lớn nhỏ trên gian hàng, nói: "Hầu hết các món đồ trong gian hàng của ông đều đến cùng một nơi, đó là lăng mộ của nghệ nhân Ương Thương hàng đầu dưới quyền của Vương Mãng, lăng mộ của Ương Thương. Tôi nghĩ các vị có mặt ở đây cũng từng nghe đến."
Ương Thương? Đôi mắt của những người xung quanh trợn tròn. Chẳng phải đó là nghệ nhân huyền thoại có thể biến đồ mục nát thành đồ thần kỳ trong truyền thuyết sao? Bất kể đồ vật có chất liệu gì qua tay bậc thầy huyền thoại đều có thể tạo ra đồ vật truyền kì?
Hóa ra lăng mộ của ông ta?
Những người xung quanh vốn đang nhìn chằm chằm vào đồ vật vô dụng trong nháy mắt tăng lên giá trị, trong bụng lăm le nhòm ngó.
Lão Dư Đầu cũng sững sờ tại chỗ. Nói như vậy thì không có ngọc tỷ và miếng sắt đen được Đường gia yêu thích, ông ta cũng có thể tự kiếm được tiền đúng không?
Dương Hiên không để ý đến phản ứng của mọi người, vẫn thản nhiên nói: "Mặc dù những món đồ này trải qua một thời gian dài có chút bị ăn mòn, nhưng không thiếu đi giá trị thu thập di tích văn hóa, nhưng miếng sắt đen tôi thấy rất khác biệt, bị rỉ sét nhưng lại có thể dùng axit clohydric loãng để khôi phục lại hình dáng ban đầu, là sắt nhưng không phải sắt, nó được tạo nên từ huyền kim thượng cổ, được Lão Tử dùng làm thư lệnh để truyền dạy kiến thức, bên trên đã ghi chép một số luận lý của Lão Tử.”
Thư lệnh của Lão Tử? Lão Tử là nhân vật thời kì nào, làm thế nào trong lăng mộ của nghệ nhân nổi tiếng dưới quyền Vương Mãng có một đồ vật cổ xưa như vậy?
Mọi người đều chấn động, lại không dám tin tưởng. Nhưng bản lĩnh của Dương Hiên đã được kiểm chứng, mọi người nửa tin nửa ngờ.
Dương Hiên liếc nhìn nhóm người đang nghi hoặc, bao gồm cả Đường Kế Đức, tùy ý gọi một người vệ sĩ của Đường Kế Đức, kêu anh ta nhanh chóng đi lấy axit clohydric loãng từ cửa hàng gần đó, bình tĩnh quay người lại.
"Nếu các người không tin thì hãy đợi một lát."