Hồ nước trên dãy núi, trong hồ có một chiếc thuyền nhỏ, có một đình giữa hồ...
Mặt hồ tĩnh lặng, gió thổi lướt qua, nhưng kì lạ là không có gợn song lăn tăn, như thể nó bị một lực rất lớn xiềng xích lại.
Dương Hiên nhìn thấy cảnh này, trong lòng vô cùng ngạc nhiên: "Hồ này có vấn đề sao?"
"Ồ, đã nhìn ra rồi à?" Ngụy Ngư Nặc mỉm cười, không dừng bước: "Đi, chúng ta đi vào trận!"
Dương Hiên gật đầu, im lặng đi theo sau.
Sức mạnh của anh đã dần hồi phục sau đêm qua, nhưng để không bị phát hiện, Dương Hiên đã không vận động chân khí, sáng sớm thức dậy, ngón tay đã điểm vào đan điềm, cưỡng ép dằn xuống.
Thủ pháp này thực ra dễ làm lộ sơ hở, giống như pháp trận kiểm định ngày hôm qua vừa xuất hiện, đoán rằng bốn người đã lộ ra kẽ hở.
Nhưng bây giờ Ngụy Ngư Nặc không nghi ngờ hay kiêng dè với Dương Hiên, cũng đã không đặt thức hải trên người Dương Hiên.
Đám người Triệu Vô Đạo chắc hẳn cũng dùng thủ pháp này, sau khoảng một tháng, thì không cần như vậy nữa.
Nói bản thân đã nâng cao công pháp, trong cơ thể đã có chân khí, sẽ không bị nghi ngờ nữa.
Nghĩ như vậy trong đầu, hai người đã đến bên hồ, ngón trỏ tay phải của Ngụy Ngư Nặc khẽ vẽ trong không trung, để lại một trận pháp lớn bằng bàn tay.
Ngụy Ngư Nặc nhẹ nhàng tung ra, trận pháp "Vù" một tiếng bay ra ngoài, đáp xuống trên chiếc thuyền gỗ, chiếc thuyền gỗ chợt giống như được trang bị động cơ, trực tiếp lái từ giữa hồ qua đây.
Dương Hiên hơi bất ngờ, trận pháp này còn có thể dùng như vậy?
"Thế nào, rất lợi hại phải không?" Vẻ mặt Ngụy Ngư Nặc khoe khoang, đắc ý nhìn Dương Hiên.
Dương Hiên im lặng giơ ngón tay cái cho cô: "Không hổ là đại sư tỷ."
“Hì hì.”
Lên thuyền, đi đến đình giữa hồ.
Dương Hiên đứng ở vị trí trung tâm, nhìn phong cảnh tuyệt đẹp trước mặt, không hiểu tại sao Ngụy Ngư Nặc lại đưa anh đến đây.
Ngụy Ngư Nặc nghiêng đầu, giống như đã nhận ra nghi ngờ của anh, sau đó mỉm cười thần bí: "Cậu nhìn kỹ quanh đây, nhớ rõ, nhìn thật kỹ ha..."
Dương Hiên trả lời một tiếng, rồi bình tĩnh lại, tỉ mỉ nhìn xung quanh.
Cái đình này nằm ở vị trí trung tâm của hồ, có vài dãy núi sừng sững vây quanh tứ phía.
"Hả?" Chẳng mấy chốc, Dương Hiên đã phát hiện điều không đúng, vị trí của mỗi dãy núi này rất đáng để chú ý, mỗi khoảng cách giữa các dãy núi giống như đã được thiết kế.
Nhìn về phía dưới thì càng kì lạ, nhìn từ bờ hồ, cả mặt hồ là hình chữ nhật, mà nhìn từ đình giữa hồ, cả mặt hồ chính là hình tròn.
Có tám dãy núi ...là bát quái sao?
Đồng tử của Dương Hiên đột nhiên co rụt, đột nhiên bước về phía trước hai bước, nhảy lên đình trong hồ.
Anh nhìn xuống mặt hồ, toàn bộ dãy núi dường như tạo thành một trận bát quái khổng lồ.
Càn tam liên, khôn lục đoạn, chấn ngưỡng bồn, cấn phúc uyển, ly trung hư, khảm trung mãn, đoài thượng khuyết, tốn hạ đoạn.
Mỗi dãy núi đều ở ngay trên vị trí bát quái mệnh môn!
"Thế nào, sư đệ." Giọng nói uể oải của Ngụy Ngư Nặc phát ra từ phía dưới.
"Thật tuyệt, ngọn núi phía sau hồ nước, vậy mà vừa khéo cùng với các dãy núi hình thành trận pháp bát quái, đây là thiết kế của chị à?" Trong mắt của Dương Hiên đầy lấp lánh.
"Đúng vậy." Ngụy Ngư Nặc gật đầu: "Sau khi tiên sư qua đời, nơi này do tôi chịu trách nhiệm. Đây là trận pháp bảo vệ núi, tập hợp sức mạnh của trời đất, cho dù ai đó có sức mạnh tương tự như tông chủ đến, thì trong một lúc cũng không thể phá vỡ. "
"Mạnh vậy sao?"
"Tất nhiên, tôi là ai chứ." Vẻ mặt Ngụy Ngư Nặc hả hê đắc ý.
Dương Hiên thầm khâm phục, Ngụy Ngư Nặc vẫn còn trẻ mà có thể hình thành trận pháp bảo vệ núi, trong Đạo tông có thể được coi là thiên tài trong các thiên tài.
Tuyệt mạch thì thế nào? Ngụy Ngư Nặc còn không phải đã ngồi lên vị trí chưởng môn tông phái, cho dù tông phái chỉ có mình cô ấy, nhưng dựa vào trận pháp này, ai dám xem thường?
Nghĩ đến đây, Dương Hiên không kiềm được nhảy xuống đình, chân thành khẽ hành lễ nghi thức của đệ tử với Ngụy Ngư Nặc.
"Sau này, còn xin sư tỷ chỉ giáo nhiều hơn."
Khuôn mặt Ngụy Ngư Nặc vui vẻ đỡ lấy tay của anh: "Không dám, không dám."
Sau đó, Ngụy Ngư Nặc bắt đầu giải thích căn bản trận pháp của Đạo tông cho anh.
"Biết tại sao trận này có thể bao vây được tu sĩ Trúc Cơ đỉnh cấp không?" Ngụy Ngư Nặc mỉm cười chỉ vào mặt hồ: "Mặt đất và bầu trời ở cùng một nơi, Đạo tông trước giờ không tu luyện tu vi cá nhân, mà tu luyện cảm ngộ với trời đất."
"Trận pháp hấp thụ linh khí giữa trời đất, không cần phải tiêu hao sức lực của bản thân, vì vậy, Đạo tông chiến đấu với những người khác, có thể nói từ trước đến nay đều là dùng thế đợi quân địch mệt mới tấn công. Trận pháp biến hóa khôn lường, hơn nữa dù thay đổi bao nhiêu lần thì bản chất vẫn không thay đổi."
Lúc đang nói, trong tay Ngụy Ngư Nặc biến ra một trận pháp chữ Thủy.
Trong trận pháp đó bỗng xuất hiện một vũng nước trong, “Nhìn kìa, mượn vật đất trời, lấy sức mạnh tự nhiên để nâng cao sức mạnh bản thân.”
Nhưng uy lực này cũng quá nhỏ rồi đi? Dương Hiên khẽ nhướn mày, dòng nước này, chị cho người khác tắm à?
"Nhìn này..."
Ngụy Ngư Nặc dường như nhìn ra điều nghi ngờ của Dương Hiên, sau đó nhẹ nhàng xoay ngón trỏ, ngón cái và trận pháp chữ Thủy trong tay.
Chỉ thấy trận pháp tụ hợp mở rộng, bỗng nhiên, một cơn lốc cực lớn xuất hiện trong hồ, Dương Hiên chỉ cảm thấy đình bị rung chuyển một trận, mặt đất giống như đang run rẩy dữ dội.
Rầm rầm!
Cảnh tiếp theo, Dương Hiên trừng to hai mắt.
Chỉ thấy, một con rồng nước khổng lồ hừng hừng khí thế xuất hiện ở giữa trận pháp chữ Thủy, như thể mang theo sức mạnh hủy trời diệt đất đến đây.