Sau khi hai người nói chuyện ổn thỏa, Dương Hiên ngồi trên xe của Thatcher đi về phía gia tộc Hobart. Anh biết việc một mình đi tới gia tộc Hobart vô cùng nguy hiểm, nhưng anh cũng biết rõ một việc, nếu như muốn đi thì không ai ngăn được anh. Bởi vì bên cạnh anh có một nhân vật quan trọng - Thatcher.
Lúc Dương Hiên tới biệt thự, đã vô cùng thông minh, đi qua con đường Riehen để ngầm báo tin cho Thatcher.
Bản thân ông ta là tộc trưởng của một gia tộc, chắc chắn cũng từng nghe được vài lời đồn, đến lúc đó khi lòng hiếu kỳ không ngừng thúc đẩy, ông ta sẽ đi xem thử. Cho dù Dương Hiên có xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cũng sẽ được Thatcher ngăn chặn. Sau khi có ông ta ở bên cạnh, việc chạy trốn trở nên thuận tiện hơn. Đây là kế hoạch lúc mới bắt đầu Dương Hiên đã chuẩn bị, thật không ngờ có thể thành ra thế này.
Bọn họ vừa xuống xe, nhìn thấy một người trung niên cung kính chờ đợi ở bên trong biệt thự: “Tộc trưởng, tôi chỉ là nhất thời bị ma xui quỷ khiến, lầm đường lạc lối, vẫn mong ông giơ cao đánh khẽ, thứ lỗi cho tôi lần này."
Ông ta vô cùng thông minh, không nói ra vụ tai tiếng của phu nhân trước mặt mọi người.
"Cút, tới lúc đó sẽ có người xử lý ông." Nói xong, ông ta đi thẳng tới cửa chính.
Sau đó có hai người đi tới trước mặt người trung niên này, lôi ông ta đi. Nhìn thấy cảnh tượng này, Dương Hiên đưa tay lên xoa mũi, biết được kết cục của ông ta sẽ rất bi thảm, nhưng cũng không hề đồng cảm.
"Xử lý luôn cả người ở phía dưới đi." Thatcher khẽ phất tay, một người vệ sĩ ở phía sau, rời khỏi đội ngũ đi làm theo lệnh của ông ta.
Sau đó Thatcher đưa Dương Hiên đi tới chỗ con gái của mình, nhìn thấy Bạch Lộc đang ôm một cô gái, hai người vừa nói chuyện vừa cười, hết sức ngọt ngào.
Từ góc độ này có thể thấy, Dani cũng không phải là rất ghét Bạch Lộc.
Hai người nhìn thấy Thatcher đi tới, lập tức đứng bật dậy.
Bạch Lộc nhìn thấy bóng dáng Dương Hiên, hai tay dụi măt lia lịa, sau khi xác định không nhìn lầm, cậu ta khẽ lắc đầu: “Thật sự là tạo hóa trêu ngươi, vậy mà các người lại tìm được chỗ này."
Sau đó cậu ta lại liếc mắt nhìn Thatcher một cái, nở nụ cười: “Hóa ra là các người đã hợp tác rồi, đúng là khó mà đề phòng."
Dương Hiên nhìn Bạch Lộc, rồi nhìn Thatcher ở bên cạnh, cười nói: “Tôi muốn nói chuyện riêng với Bạch Lộc, không biết Thatcher có thể cho chúng tôi cơ hội này được không?"
Thatcher vẫy tay, nói với con gái của mình: “Đi theo bố, bọn họ cần nói chuyện riêng."
Vẻ mặt Dani không tình nguyện, đi theo sau bố mình, rời khỏi đó.
"Lúc này anh tới là để giết tôi?" Bạch Lộc biết quy định của tổ chức sát thủ Hồng Nguyệt, chắc chắn sẽ không nương tay với những kẻ phản bội.
"Sao cậu biết tôi là người của tổ chức Hồng Nguyệt?" Anh khẳng định, lúc bản thân rời đi, Bạch Lộc cũng chưa tới tổ chức sát thủ này, cho nên không có khả năng biết anh.
“Điều này nói thì thực ra rất đơn giản, bởi vì trên người anh còn có khí chất riêng biệt của một tổ chức sát thủ, loại khí chất này những sát thủ khác không hề có.”
Dương Hiên tự nhìn bản thân một lượt, cũng phát hiện ra không có gì khác biệt, có lẽ là do bản thân mỗi ngày đều tự ngắm nhìn nên quen rồi.
"Cậu nói không sai, đích thực là tôi muốn giết cậu, bất luận là lý do gì, đã phản bội tổ chức thì phải chết. Có điều bây giờ có một cơ hội để bảo vệ tính mạng của cậu, không biết cậu có muốn không?" Dương Hiên nói xong, quay đầu nhìn ra phía ngoài cửa sổ.
"Cơ hội gì?" Bạch Lộc vẫn cực kỳ quý trọng tính mạng của bản thân, dù sao con người cũng chỉ có một cái mạng.
"Rất đơn giản, giúp tôi giết hai người, đồng thời đưa tất cả kim cương cho tôi, tôi có thể bảo toàn tính mạng của cậu. Nhưng nếu muốn quay về tổ chức sát thủ, thì là không thể nào." Hồng Nguyệt chắc chắn không để cậu ta quay trở lại, sẽ ảnh hưởng đến mức độ trung thành của những người khác đối với tổ chức.
Bạch Lộc đã nghĩ tới kết cục của bản thân từ lâu, bất đắc dĩ cười: “Giết ai?"
Dương Hiên liếc nhìn xung quanh, khẽ nói: “Vợ của Thatcher và tộc trưởng của gia tộc Perth - Bolent. Sau khi cậu giết hai người đó thì có thể rời đi, nhớ rõ, tuyệt đối không được trở về."
Bạch Lộc bắt đầu do dự, vợ của Thatcher dù sao cũng là mẹ của Dani, cậu ta ra tay thì không hay lắm.
"Tôi biết cậu suy nghĩ điều gì, đừng ngây thơ nữa, Thatcher muốn lợi dụng cậu, nên mới bảo con gái ông ta ở bên cậu. Dani căn bản không thích cậu, mà thích một người tên là Rader." Dương Hiên nói với cậu ta tất cả những gì anh biết.
Bạch Lộc lắc đầu cười nói: "Sao tôi có thể không biết chuyện này chứ, nhưng tôi không có cách nào, tôi cứ thích cô ấy như vậy."
Cậu ta siết chặt tay, cơ thể không ngừng run rẩy, bất luận là ai cũng không mong muốn cô gái mình thích ở bên cạnh người khác.
Dương Hiên bất đắc dĩ thở dài, trên thế giới này chỉ có mấy lời yêu thương ngọt ngào là giày vò người khác nhất: “Đừng đau lòng nữa, một người đàn ông nắm được thì sẽ buông được, đừng bị chuyện nhỏ này đánh bại."
Bạch Lộc điều chỉnh tâm trạng một chút, rồi khẽ gật đầu, mặc dù đã ổn hơn nhưng không thể hoàn toàn không chế được nỗi đau trong lòng.
"Cậu còn biết chuyện nào khác không?" Dương Hiên tiếp tục hỏi Bạch Lộc một câu.
"Khoảng thời gian tôi ở đây, có nghe nói Thatcher có mâu thuẫn với vợ của ông ta. Nghe nói vợ của ông ta nắm giữ một phần nhỏ thực lực của gia tộc Hobart. Chỉ với một phần nhỏ sức mạnh này, cũng có thể ngang tài với Thatcher. Điều này chứng tỏ đây là một người phụ nữ rất có bản lĩnh, hoặc bà ta còn có nguồn sức mạnh khác." Bạch Lộc vừa nói, vừa phân tích.
Dương Hiên im lặng không nói gì. Không lâu sau, trên mặt anh xuất hiện một nụ cười, chuyện này ngoài mặt không hề đơn giản như vậy.
Sau đó anh thì thầm nói vào tai Bạch Lộc vài câu. Vẻ mặt Bạch Lộc ngơ ngác, không biết vì sao lại làm như vậy. Dương Hiên cũng không giải thích nhiều, trong mắt lộ rõ vẻ thần bí.
"Sau khi cậu hoàn thành nhiệm vụ này, thì có thể đi tới nước X. Tìm người phụ trách Đồ Lâm, nói rằng Dương Hiên bảo cậu đến, tới lúc đó sẽ có người sắp xếp cho cậu." Dương Hiên thật sự không muốn nhìn thấy một người đàn ông si tình bị lâm vào con đường sa sút.
"Anh... anh không phải là người của tổ chức sát thủ Nguyệt Hồng sao?" Bạch Lộc lập tức cảm thấy có gì đó không đúng lắm.
"Tôi nói tôi là người của tổ chức sát thủ khi nào vậy. Nhưng tôi nói cho cậu biết, lúc này tôi đích thực là đến đây vì cậu. Ý của Hồng Nguyệt là thẳng tay giết cậu, còn tôi thấy cậu phải khổ sở vì tình yêu, nên không đành lòng, mới định tha cho cậu." Dương Hiên biết lần này bản thân anh cũng hơi mềm lòng.
"Cám ơn anh, tiên sinh, sau khi tôi làm xong chuyện này, nhất định sẽ đi." Bạch Lộc vô cùng kiên quyết nói.
Dương Hiên khẽ gật đầu, nói tiếp: “Ý của tôi là không cần nói lời tạm biệt với Dani đâu, như vậy có thể dễ dàng bại lộ mục đích của chúng ta. Để lại một bức thư cũng được, tốt nhất là không tạm biệt."
Dương Hiên nói xong, nhanh chóng đi thẳng ra ngoài rời khỏi phòng.