Nhưng giờ chuyện đã xảy ra, mọi thứ không còn quan trọng nữa.
Vân Đóa được chôn cất bên cạnh mộ của giáo sư Lương, giáo sư cô độc nửa đời và Vân Đóa tìm kiếm tình thân cả đời, mong rằng ở thế giới bên kia họ có thể trở thành cha con.
Đây là chuyện duy nhất khiến Dương Hiên cảm thấy Ngọa Long còn chút tình người.
Hiện giờ, Ngọa Long vô cùng kiêng dè tông phái, vậy mà lại dùng cách này để từng bước xâm chiếm sức mạnh của tông phái.
Ba nhiệm vụ của Dương Hiên đều kết thúc tốt đẹp, có khả năng sẽ thăng cấp lên đội A.
Hôm nay, Tề Cấm mang theo hai chai rượu Hồ Châu chưng cất từ lúa lên men tới tìm anh.
“Làm hai ly chứ?”
Dương Hiên cười nói: “Dáng vẻ này của anh đâu phải chỉ uống hai ly.”
Một đĩa lạc, đó là món nhậu duy nhất trong căn cứ của Ngọa Long.
Nhấp nửa chén rượu, Tề Cấm mới từ từ nói: “Có một tin vui, muốn nghe không?”
“Không.” Dương Hiên thẳng thừng từ chối.
Tề Cấm im lặng một lúc, đành nói: “Anh cứ như thế sẽ không có bạn đâu.”
“Là thế này, đội B có hai người được thăng cấp lên đội A, sếp hỏi ý tôi, tôi không thành vấn đề, nên anh ấy bảo tôi tới hỏi anh……”
Hết cách, Tề Cấm cũng hơi đau đầu về chuyện sếp giao phó.
Dương Hiên là kiểu người nhẹ không ưa lại ưa nặng, mấy ngày nay, mọi người đều thấy rõ, sếp và Dương Hiên không hợp nhau lắm.
Không ai biết nguyên do tại sao, nhưng cũng cảm thấy thắc mắc trong lòng.
Dù sao, có thể vào Ngọa Long, trong giới thế tục đã là xuất chúng hơn người.
“Bỏ đi, chưa đủ tư cách.” Dương Hiên uống một ly, bình thản nói.
“Ơ, anh chẳng nể mặt gì cả.” Tề Cấm im lặng, đi thẳng tới văn phòng khác.
Một lúc sau, An Hữu Ý bước vào.
Chắc cũng đến để khuyên anh……
Nhưng Dương Hiên nghĩ, nếu như anh nói cho anh ta biết sự thật về chuyện của Vân Đóa, chắc anh ta sẽ vác dao xông tới văn phòng của Hình Minh nhỉ?
Kết quả cuối cùng, cũng chỉ bị Hình Minh dạy dỗ cho một trận mà thôi.
Sở dĩ An Hữu Ý và Trúc Thanh Đàm không biết được toàn bộ vấn đề sự việc, lý do lớn nhất là do ở đây quá lâu, đã nghe theo và tin tưởng Ngọa Long 100%.
Dương Hiên là một người mới, không có ấn tượng tốt về Ngọa Long cho lắm, nên mới lần theo manh mối và lời của Vân Đóa để phân tích suy diễn tỉ mỉ từng bước một, rồi thăm dò ra được chân tướng.
Người đàn ông kiệm lời này, chỉ ngồi xuống, cầm ly rượu uống liền một hơi.
“Cậu giỏi hơn tôi.”
Dương Hiên hiểu ý của anh ta, vì anh giỏi hơn An Hữu Ý, nên đương nhiên anh phải tới đội A.
Nói xong, An Hữu Ý đứng dậy rời khỏi đó.
Sau đó, Hình Minh vào.
Anh ta cười gượng gạo, thở dài ngồi xuống.
“Vẫn giận sao?”
“Chỉ là chưa chấp nhận nổi thôi, giận gì chứ, tôi và Vân Đóa không có tình cảm đậm sâu, mà chỉ là tình thương đồng loại.” Dương Hiên chế giễu nói.
Ý của anh như muốn nói cho Hình Minh biết, ai có thể dám chắc liệu sau này anh có trở thành “Vân Đóa thứ hai” hay không?”
Bởi theo như báo cáo An Hữu Ý và Trúc Thanh Đàm gửi, năng lực của Dương Hiên được xếp vào loại “cực kỳ nguy hiểm”.
Chỉ dựa vào việc anh vượt cảnh giới giết Tưởng Thông Thần, đó là một chiến tích trước nay chưa từng có ở Ngọa Long, trận đó cũng khiến tổ chức ý thức được, Dương Hiên là một người có thực lực có thể đối đầu với tông phái.
Nếu như Ngọa Long cũng gài bẫy anh giống như khi gài bẫy Vân Đóa, vậy tình cảnh khi đó của anh sẽ ra sao?
Một vài chuyện, một khi đã vào trận, thì không thể tự mình quyết định.
“Tôi biết, cậu không hài lòng chuyện tôi đã che giấu.” Hình Minh dừng lại một chút, “Cho nên, tôi rất xin lỗi vì chuyện này, mong cậu tha thứ.”
Ánh mắt Hình Minh sâu xa, giọng điệu chân thành, lời này, chắc cả đời Hình Minh cũng chỉ nói được đôi ba câu, nên khi Dương Hiên nghe bỗng thấy hơi lạ.
“Để bù đắp, tôi sẽ giúp Ninh Khuynh Thành thoát thân……” Hình Minh thành thật nói: “Đương nhiên, điều kiện là cô ấy phải gia nhập tổ chức Ngọa Long, tổ chức rất coi trọng năng lực của cô ấy, hiện giờ chúng ta đang cần gấp người đại diện cho thương hội giới thế tục.”
Dương Hiên im lặng không nói gì, “Có phải anh hiểu lầm chuyện gì không?”
Hình Minh thả lỏng tay, “Sao, ông lớn như cậu mà cũng ngại sao? Tề Cấm nói, Ninh Khuynh Thành đã sống một tháng trong biệt thự ở Lãnh Nam của cậu……”
Sắc mặt Dương Hiên tối sầm lại, co giật khóe miệng.
Tề Cấm đứng ngoài cửa nghe thấy câu đó, chạy vào, cầu xin tha thứ: “Anh à, tôi sai rồi, bĩnh tĩnh, xin hãy bình tĩnh.”
……
Ba ngày sau, giấy chứng nhận cấp cho Tề Cấm và Dương Hiên đã có.
Thẻ làm việc màu vàng rực rỡ của đội A quả thật đẹp hơn nhiều so với cái trước.
Dương Hiên không ngờ chuyện anh đồng ý với cô gái đó lại làm xong nhanh đến thế.
Bên ngoài nhà tù Thủ Đô, Ninh Khuynh Thành mặc bộ quần áo kẻ ô đen trắng ngước nhìn bầu trời, đó là hơi thở của sự tự do.
Chỉ có người từng vào tù mới biết, cảm giác này quý giá biết bao.
Khuôn mặt cô tuy hơi hốc hác, nhưng đường nét trên đó tuyệt đẹp, gương mặt không trang điểm cũng xứng với hai từ xinh đẹp.
Bộ quần áo cồng kềnh kia đã che mất hơn nửa dáng người thon thả, mọi thứ rung động lòng người đều ẩn sâu bên trong.
Cách đó không xa, Dương Hiên giẫm lên tàn thuốc lá, mở cửa xe.
……
“Chuyện cấp trên giao, người trong đó đã nói với cô rồi chứ?”
Trên đường về, để bầu không khí không trở nên gượng gạo, Dương Hiên đã hỏi một câu.
“Biết, vẫn là một quân cờ thôi mà……”
“Cô cứ coi như đang làm nhân viên bình thường, nghĩ thoáng chút, mọi người đều không thể tự do làm chủ.”
Ninh Khuynh Thành gật đầu, bỗng nói: “Bó cúc họa mi đó rất đẹp, cảm ơn.”
Khóe miệng Dương Hiên nhếch nhẹ, “Cứ coi như cảm ơn vì cô đã cứu Lâm Nhã đi, muốn về thăm thị trấn nhỏ không?”
“Ngày mai về.”
Nơi ở tạm thời của Ninh Khuynh Thành cũng là khách sạn ở Thủ Đô mà Dương Hiên đang lưu trú.
Tề Cấm vô tình xuất hiện ở khách sạn, ánh mắt khả nghi nhìn Dương Hiên, khiến anh cảm thấy đau đầu.
Xem ra bị ăn đòn ít quá rồi đây...
Dương Hiên nghĩ thế, đưa thẻ phòng cho Ninh Khuynh Thành, để cô lên phòng trước.
Tề Cấm thay đổi sắc mặt rồi nói: “Tới đây để thông báo cho anh biết, các tông phái khác đã nhận được tin tức Tưởng Thông Thần chết rồi, chúng ta cũng đã nói Vân Đóa là kẻ phản bội, nhưng một số tông phái vẫn không tin……”
“Không tin thì thôi, chẳng lẽ họ còn dám làm ầm ĩ ở giới thế tục sao? Nghĩ Hình Minh ăn chay sao?”
“Mới sáng sớm đã lập quy tắc ở đó, ai dám rước họa vào người, nhưng mà, một vài tông phái lại thâm ầm ngáng chân chúng ta, một vài đội viên đội A chúng ta đều thất bại... Trong các bang phái ngầm có bóng dáng của tông phái.”
Thành viên đội A vốn chưa từng thua, chuyện này Dương Hiên biết. Nhưng giờ liên tiếp xảy ra chuyện, họ biết trong đó chắc chắn có điều mờ ám.
“Tổ chức định làm gì?” Dương Hiên tò mò hỏi.
“Chuẩn bị cử vài người có năng lực, trà trộn vào trong tông phái……”
“Vậy khác nào tìm cái chết?”
“Không... ý tôi là… làm gián điệp giống lần tôi ở Hải Đô.”
Nghe đến đây, Dương Hiên mới hiểu ra.