Bùi Dương kinh hãi nhìn Dương Hiên, đầu óc trở nên xám xịt, mặt mũi run rẩy.
Đừng đùa như vậy chứ!
Bùi Dương hết sức hoang mang, lúc trước ở dưới thác nước, quan sát tình hình giao đấu giữa Dương Hiên với Vân Đóa thì thực lực của tên này chắc chắn cao hơn An Hữu Ý.
An Hữu Ý đã từng đánh bại cao thủ luyện khí tầng chín, ở Ngọa Long ai cũng biết.
Cho nên lúc đó Bùi Dương đã trực tiếp nhận định Dương Hiên là người của đội A.
Vốn dĩ người đội A tính tình cao ngạo, căn bản không thể nào cùng hành động với đám gà mờ yếu ớt đội B.
Sếp cũng sẽ không sắp xếp như vậy, nhưng bây giờ Dương Hiên nói anh thuộc đội B thì...
Bùi Dương cảm thấy phải gánh vác chuyện lớn rồi!
“Vốn dĩ tôi còn tưởng anh có chủ ý gì hay, không ngờ, không ngờ....”
Bùi Dương đau đầu nhức óc chỉ vào Dương Hiên, như thể đã bị Dương Hiên phụ lòng.
Dương Hiên liếc mắt, lười để ý đến trò đùa này, bước nhanh xuống núi.
“Này, đi đâu vậy... Bùi Dương ở đằng sau gọi anh một câu.”
“Xuống núi chuẩn bị.”
Con đường phía trước nguy hiểm thế nào không ai biết, vốn Dương Hiên muốn để ba người còn lại nghỉ ngơi rồi mới tính tiếp.
Nhưng hai người kia nôn nóng không chịu nghe lời, Dương Hiên cũng hết cách, cũng không thể nào trói được hai nhà luyện khí này chứ?
Anh vẫn cảm thấy mỗi người đều có số mệnh của mình, nếu An Hữu Ý và Trúc Thanh Đàm bị chôn mình phía trước, anh cũng sẽ không nói có áy náy hay tổn thương tâm tình gì nữa.
Dù sao thì đây cũng là do bọn họ cố chấp.
...
“Muốn đi đâu vậy?" Cuối cùng Bùi Dương vẫn đi theo.
“Đi đến kho vũ khí của cục cảnh sát lấy vài cái súng xịt.”
Bùi Dương không nói gì, anh ta còn tưởng Dương Hiên có ý kiến gì hay, vậy mà là cái này?
“Người tu chân quyết đấu phải quang minh chính đại, cái này mà lộ ra thì không tốt với danh tiếng của Ngọa Long lắm đâu?" Bùi Dương do dự nói.
Bây giờ ở giới tu chân đã hình thành quy tắc rồi.
Cho dù Ngọa Long hay là tông phái ở ẩn, cũng phải ngầm hiểu rõ mà tuân theo quy tắc này. Nói đi nói lại, những người của tông phái và đội A đều chẳng thèm dùng vũ khí nóng khi làm nhiệm vụ.
Bọn họ đấu lại người bình thường, dùng thực lực cũng có thể trực tiếp mà nghiền ép!
Một người bình thường đấu với người tu chân thì cho dù trong tay có súng cũng không thể làm nên chuyện lớn gì.
Năm giác quan, tốc độ và năng lực phản ứng của não đều như rãnh trời, nói chơi thì không phải một cây súng có thể bù vào được.
Nhưng nếu một tu sĩ Trúc Cơ tầng hai đấu với một tu sĩ Trúc Cơ 2 tầng thì sao?
Dương Hiên hiểu rất rõ sức mạnh thân thể hiện giờ của anh, bị súng xịt quét lên mặt kết cục sẽ rất thê thảm.
“Chết tiệt, đã đến lúc nào rồi mà còn lo lắng những thứ này? Dương Hiên nói với giọng điệu bất lực, "Nhiệm vụ quan trọng hay danh tiếng quan trọng? Tôi là người của đội B, không quan tâm mấy cái đó..."
“Được rồi, được rồi.... nghe theo anh...” Bùi Dương nói không lại anh, chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu.
Vốn dĩ nơi này cấm súng, nhưng mà...
Địa bàn của tông phái lại ở rất xa, cho dù sử dụng thì chuyện này cũng không thể bị phát hiện.
“Đúng rồi, quyền hạn đội A của anh chắc có thể xử lý được mấy thứ đồ chơi này chứ.”
Bùi Dương khẽ gật đầu, thật ra bình thường anh ta đều không thèm dùng những thứ này, nhưng bây giờ chỉ muốn lấy được súng xịt để đấu lại cao thủ Trúc Cơ, trong lòng lại vô cùng hưng phấn.
“Muốn gì thì tùy chọn, chỉ cần không phải đạn hạt nhân, xe tăng hay máy bay, đều không vấn đề!”
Dương Hiên cười ha ha, "Chỉ đợi câu này của anh!"
Không lâu sau, hai người lấy xong một vài vũ khí thì đi ra khỏi cục cảnh sát với vẻ đầy tự tin.
Bùi Dương nhìn ngắm chiếc súng ống trong chiếc nhẫn không gian, giơ ngón cái hướng về phía Dương Hiên.
“Anh được lắm!”
Dương Hiên khẽ cười, "Người mới không hiểu quy tắc, xin thứ lỗi".
Nếu thật sự có người của tông phái tìm đến Ngọa Long khiếu nại, thì Ngọa Long thật đúng là có thể lấy cớ này để cho qua.
“Bây giờ chúng ta nên làm thế nào?" Bùi Dương hỏi, anh ta phát hiện anh chàng trước mắt khá thú vị.
Có những suy nghĩ làm trái với lẽ thường, thậm chí là phá hoại quy tắc, vẫn có thể nghĩ ra một cái cớ hợp lý.
Dĩ nhiên là tiếp tục đi về phía trước, đừng quên rằng nhiệm vụ của chúng ta chỉ có hai, dẫn Vân Đóa về và giết chết Vân Đóa." Dương Hiên nói, bỏ súng xịt đã điều chỉnh xong vào chiếc nhẫn không gian.
“Yên tâm, sẽ không để anh bị đám người đội A cười nhạo đâu!.”
“Cám ơn.”
“Vậy... Đi thôi, vào cấm chế của tông phái!”
...
Cửa vào Hỗn Nguyên Tông nằm ở núi Hỗn Nguyên, chỗ này không có tiếng tăm gì, hơn nữa cũng ít người lui tới.
Trên núi sương mù vây quanh, có tiếng hạc kêu và côn trùng gào thét.
Cửa Hỗn Nguyên có một thềm đá từ dưới lên trên, không nhìn thấy điểm cuối.
Ở núi này có trận pháp lớn, tạo thành hình dạng thái cực.
Cây cối trên dãy núi đều có thể di chuyển luân phiên theo châm pháp, cho nên người bình thường lên núi, dù đi mười ngày cũng không thể đến được trước cửa sơn trang của tông phái.
Lúc này, một cô gái nhỏ đi chân trần chầm chậm bước lên thềm đá.
Trong chốc lát, dãy núi khẽ chuyển động, chim thú từ trong rừng sợ hãi bay ra.
Bước thứ hai, hình như thềm đá kia thay đổi phương hướng.
Vân Đóa không hề kìm nén mà giải phóng áp lực đan điền.
Chẳng mấy chốc, bốn phía xuất hiện một tầng lá chắn vô hình.
Những thanh kiếm trên đỉnh núi bay tới, ác thú biến hóa từ chân khí chui ra từ bên cạnh rừng cây, một làn sương trắng dày đặc tiền đến gần cô.
Một mũi tên trúng ba đích!
Lông mày Vân Đóa khẽ cau lại, tay phải tạo thành tư thế cầm hoa.
Sau đó nhẹ nhàng bắn ra.
Thanh kiếm bị nghiền nát, ác thú tiêu tan, sương trắng biến mất.
Cấm chế của núi lớn lại tiếp tục chuyển động, tạo ra một âm thanh rền vang.
Bước thứ ba tiếp theo, Vân Đóa giẫm lên nền đá, mặt nước bình thường gợn sóng khẽ rung động, bất chợt không có nguyên do.
Thềm đá kia dường như đang điên cuồng tách ra, cho tới lúc hiện ra diện mạo vốn có của nó.
Một con đường mòn rất âm u.
Vân Đóa hít thở nhẹ nhàng, tiếp tục đi về phía trước.
...
Lúc này cách Vân Đóa hơn hai cây số, hai người An Hữu Ý và Trúc Thanh Đàm đều cảm nhận được sự chấn động dữ dội này.
Hình như là sông núi di chuyển vị trí.
“Chuyện này là sao?” Trúc Thanh Đàm lo lắng hỏi.
An Hữu Ý vẻ mặt nghiêm trọng, nhìn về hướng Hỗn Nguyên Tông, "Trận pháp lớn vào núi bị phá rồi, là Đóa Nhi làm!"
Trúc Thanh Đàm nghe câu này xong lập tức đứng lên, "Con bé muốn một mình đi thách thức Hỗn Nguyên Tông sao? Không được, chúng ta không thể để nó đi một mình!"
Cô vội vàng thu dọn hành trang, An Hữu Ý hình như cũng có ý này, bắt đầu thu dọn đồ.
...
Cùng lúc đó, hai người Dương Hiên và Bùi Dương cũng nghe thấy sự xao động đến từ sâu trong núi lớn.
“Vậy là đánh nhau rồi à?” Bùi Dương hỏi.
Dương Hiên lắc đầu thở dài, u ám nói: "Cấm chế bị phá rồi, chắc là Vân Đóa làm."
“Bây giờ tôi biết đại khái cô ta muốn làm gì rồi.”
Vừa nói, Dương Hiên vừa nhìn lướt qua vẻ mặt mệt mỏi của Bùi Dương, "Chúng ta phải đi nhanh lên, không thì sẽ không kịp nữa".
Bùi Dương cười bất đắc dĩ, "Tôi không thành vấn đề".
Dương Hiên khẽ gật đầu, bắt đầu chạy như điên.
Bùi Dương mở trừng mắt, vẻ mặt miễn cưỡng.
“Trời ơi, anh chạy quá nhanh rồi, ông đây không theo kịp...”
...
Đại sảnh tông phái.
Một thằng nhóc mặc đồ luyện công vội vàng chạy vào.
Trên sảnh, một người đàn ông mặc quần áo sang trọng, ngồi đường hoàng ở vị trí chính giữa.
Khuôn mặt hắn ta thô ráp, mặt đầy râu quai nón, nhìn có vẻ không có gì chưa từng trải qua, thoạt nhìn thì hơi loạn, người đàn ông này có thân hình khôi ngô, chỉ ngồi thôi cũng khiến người ta cảm thấy áp lực rất lớn.