Nghe thấy giọng điệu châm chọc giễu cợt thì biết ngay là Hứa Nhu cô bạn đại học luôn bất hòa với Lâm Toàn.
Bầu không khí nói cười vui vẻ của ba người Lâm Toàn bỗng chốc bị phá vỡ.
Cuộc gặp gỡ hội chị em lần trước, nhìn thấy Lâm Toàn có quan hệ tốt với mọi người nên Hứa Nhu không dám kinh thường, làm điều xằng bậy.
Hôm nay lại không chút dè chừng, khi nhìn thấy Lâm Toàn, cô ta như biến thành một con chó điên không nhẫn nhịn được muốn lao lên trước cắn vài phát.
"Hứa Nhu, tôi khuyên cậu tốt nhất nên lên tiếng xin lỗi, nếu không tôi sẽ không tha cho cậu đâu."
Gương mặt Lâm Toàn xinh đẹp thanh tú, quay người lại lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Hứa Nhu đang đi cùng trưởng lớp.
Hôm nay Lâm Toàn cố tình mặc chiếc áo phông quần jean ngắn để thuận tiện cho việc đi lại, đôi chân thon dài bình thường bị che giấu dưới bộ đồng phục công sở OL bây giờ lộ ra cùng với vòng eo con kiến trắng trẻo nõn nà thu hút ánh mắt mọi người, mấy đàn ông nhìn thấy đều không kiềm chế nổi sự ham muốn thèm thuồng.
Không phải gần đây có tin đồn khuôn mặt cô ấy bị hủy hoại à, lần này gặp lại sao Lâm Toàn hình như còn xinh đẹp rung động lòng người hơn trước kia nữa vậy?
Hứa Nhu bỗng nghi hoặc không khỏi ghen tị, Lâm Toàn đẹp hơn trước kia thì đã đành, bây giờ tất cả các món đồ trên người cô ấy đều là hàng hiệu đắt tiền, mỗi một thứ đơn giản tùy ý cũng có giá trị mấy chục nghìn tệ.
Còn bản thân cô ta thì sao, Hứa Nhu cúi đầu liếc nhìn đồ trang sức cũ kĩ không hợp thời trang trên người mình, nhớ lại gần đây tiền lương Tiền Minh đưa cho cho cô ta càng ngày càng ít, tâm trạng buồn bực phiền não.
"Tôi ngược lại muốn nhìn xem cậu làm gì được tôi? Để người chồng yếu đuối của cậu đánh tôi ư? Hay là bảo cô em gái tội phạm giết người của cậu giết tôi bằng một nhát dao? Ôi, lớp trưởng, người nhà Lâm Toàn cũng thật đáng sợ!"
"Cậu!" Lâm Toàn tức giận, nhân cách được giáo dục tốt khiến cô không đáp trả bằng những lời lẽ thô tục, thất lễ.
Hứa Nhu làm bộ trốn sau lưng lớp trưởng, giả vờ thân hình run sợ, thò đầu ra, trên mặt đầy ý giễu cợt khiêu khích.
"Được rồi, mọi người đều là bạn học, phải hòa thuận vui vẻ, cậu cũng bớt nói vài câu đi."
Lớp trưởng Bàng Hưng Hoa ánh mắt khinh miệt liếc nhìn Dương Hiên đang im lặng không lên tiếng, hắn thầm xem thường anh, quả nhiên là một người ăn bám, người phụ nữ của mình đang bị người khác khiêu khích châm chọc, cũng không biết đứng ra bảo vệ phải trái, đúng là đồ bỏ đi.
Đáng tiếc ban đầu khi hắn theo đuổi Lâm Toàn, cô lại không đồng ý, nếu không hắn nhất định sẽ yêu thương cưng chiều Lâm Toàn, không để cô bị người khác chèn ép nói xấu, lại đứng bên cạnh không làm gì như Dương Hiên.
Nhưng Hứa Nhu thật là lắm mồm, không lúc nào quên chế giễu soi mói Lâm Toàn, cũng không biết loại đàn bà nhiều chuyện như cô ta, sao lại gặp vận may gả cho ông chồng giàu có.
Hôm nay Hứa Nhu không hề khoe khoang ông chồng giàu có của mình, ngược lại khiến người khác cảm thấy hơi bất ngờ.
Bàng Hưng Hoa vô thức bước sang bên cạnh hai bước, tạo khoảng cách với Hứa Nhu, hắn không muốn bị Lâm Toàn hiểu lầm hắn ta và Hứa Nhu là loại cá mè một lứa.
Lúc này, Tô Tô cũng đi tới, nhìn bộ dạng giả vờ của Hứa Nhu, cười châm biếm nói:
"Lâm Toàn là người có bản lĩnh, không có công ty Uy Lập thì vẫn còn công ty Đồ Lâm, nuôi chồng mình thì sao? Còn cậu, ngoài trừ mùi hôi thối trên cơ thể, còn đi khắp nơi rêu rao gây chuyện, thật không biết có chỗ nào tốt, cũng không biết ông chồng Tiền Minh thành đạt lại vừa ý với điểm nào của cậu, chẳng lẽ lại anh ta vừa ý với bản chất chó điên gặp ai cũng cắn của cậu?"
"Cậu!"
Đạo cao một thước ma cao một trượng, bản lĩnh mắng người không nói lời thô tục này đúng là núi cao còn có núi cao hơn.
Hứa Nhu bị giọng điệu châm chọc của Tô Tô làm cho điên tiết, khuôn mặt phồng lên như lợn, tức tối trong lồng ngực, cổ họng cứng đờ lại, không thể phản bác được gì.
Vốn dĩ nghe nói công ty Uy Lập của Lâm Toàn bị buộc chuyển nhượng cổ phần cho Lâm Thị, dung mạo xinh đẹp của cô bị hủy hoại nặng nề biến thành một con quỷ dạ xoa xấu xí. Cô ta thích thú phấn khởi muốn đốt pháo ăn mừng, tìm cơ hội diễu võ dương oai đi xem kết cục thê thảm của Lâm Toàn.
Không ngờ chẳng bao lâu công ty Đồ Lâm đã khiến Lâm Thị phá sản, lại còn có thông tin Lâm Toàn đảm nhận chức vụ chủ tịch Đồ Lâm, trong đầu cô ta nghĩ Lâm Toàn thật sự gặp vận may, mới có thể mới vừa mất công ty Uy Lập không bao lâu, đã có trong tay một công ty bảo an hàng đầu Trung Giang.
Cô ta không cam tâm, nghĩ đến gương mặt xấu xí khiến người khác chán ghét của Lâm Toàn, cô ta lại miễn cưỡng cân bằng lại.
Thật không ngờ, gương mặt thanh tú hoàn hảo của Lâm Toàn trước kia, bây giờ thêm phần xinh đẹp mê người.
Hứa Nhu oán hận trợn mắt nhìn Lâm Toàn, Lâm Toàn giống như một người không thể bị đánh bại, luôn có cách để hồi sinh.
Hứa Nhu ghen ghét muốn chết, lỗ mũi hừ lạnh một tiếng, hống hách nói: "Phụ nữ dựa vào đàn ông không phải đạo lý hiển nhiên sao? Có vài người lại muốn đi con đường ngược lại, còn không cảm thấy xấu hổ."
Lâm Toàn và Lâm Nhã vừa muốn lên tiếng tranh cãi thì bị Dương Hiên kéo cổ tay lại.
"Không phải chúng ta ra ngoài để giải khuây sao, cần gì phải cố chấp với một con chó điên, đi thôi, chúng ta lên du thuyền hưởng thụ chút gió biển."
Dương Hiên hai tay kéo hai cô gái xinh đẹp, bước lên du thuyền trước ánh mắt hâm mộ ghen tị của mọi người.
"Đồ phế vật như anh nói ai là chó hả?"
Hứa Nhu đứng đờ người một hồi, sau đó sắc mặt hung dữ kêu gào ầm ĩ đuổi theo Dương Hiên, nhưng lại bị Tô Tô cản đường.
"Khuyên cậu đừng làm mọi chuyện khó coi hơn, suy cho cùng cậu có chế giễu châm chọc Tiểu Toàn thế nào đi chăng nữa thì Tiểu Toàn bây giờ cũng đã là người đứng đầu trong giới bảo an ở Trung Giang, còn cậu chỉ là vợ của một quản lý ở công ty Kim Diệu. Ha ha. . ."
Vừa dứt lời, Tô Tô cũng nở một nụ cười rồi bước lên du thuyền.
Hứa Nhu run sợ đứng tại chỗ, trong mắt những người bạn học khác lúc này sắc mặt cô ta hết sức khó coi.
Đây chính là nguyên nhân tại sao cô ta luôn nhằm vào Lâm Toàn, bất luận bản thân làm tốt hơn nữa, gả cho người tốt hơn, sẽ luôn có người nhắc nhở cô ta, người mà cô ta luôn đem ra so sánh giễu cợt vẫn luôn là người đứng vững vàng trên vị trí cao hơn cô ta, dường như cả đời này cô ta chỉ có thể đứng ở vị trí dưới Lâm Toàn không thể nào vượt lên được.
Hứa Nhu không cam tâm, trợn mắt nhìn ba người Lâm Toàn đang trò chuyện vui vẻ trên boong thuyền, đợi tất cả mọi người đều bước lên du thuyền, cô ta mới chầm chậm bước theo.
"Mấy năm không gặp, mọi người thay đổi nhiều quá nha, người thì gả cho anh chồng như ý, người thì trở thành ông chủ kinh doanh lớn. Bình thường gặp trên đường đoán là mọi người không dám nhận nhau nhỉ."
Bàng Hưng Hoa vừa nâng ly cảm thán, vừa liếc nhìn Lâm Toàn, hiển nhiên người 'không dám nhận nhau' trong câu nói của hắn là đang ám chỉ Lâm Toàn.
"Lớp trưởng, câu cuối của cậu không phải đang nói về Lâm hoa khôi của chúng ta đấy chứ."
Đám bạn học gương mặt hài hước pha trò đi lởn vởn bên cạnh Lâm Toàn và Bàng Hưng Hoa, thỉnh thoảng nháy mắt với nhau.
"Nhưng lớp trưởng, cậu nói sai một câu rồi, Lâm hoa khôi tất cả mọi thứ đều tốt, chỉ là nếu như chồng cậu ấy đổi lại là cậu thì mới đáng được gọi là anh chồng như ý chứ, đáng tiếc. . . Cuối cùng, đóa hoa nhài lại cắm trên bãi cứt trâu."
Bàng Hưng Hoa kìm nén sự đắc ý trong mắt hắn, xua tay nói, "Đừng nói đùa như vậy, Lâm Toàn nhà người ta cũng kết hôn rồi."
Mọi người cười mỉa mai nhưng cũng không dám đùa tiếp, sợ đắc tội với Lâm Toàn, dẫu sao bây giờ không còn giống ngày xưa, Lâm Toàn đã là người đứng đầu trong giới bảo an ở Trung Giang.
Nói lời khiêm tốn mới làm mọi thứ tốt đẹp hơn, đùa giỡn quá đà sẽ làm ảnh hưởng đến tình cảm.
Bầu không khí không còn náo nhiệt như lúc nãy, ánh mắt sáng quắc của Bàng Hưng Hoa nhìn chằm chằm vào Lâm Toàn, vẻ mặt khen ngợi nói: "Lâm Toàn, bây giờ cậu cũng là người dẫn đầu trong giới bản an ở Trung Giang, em gái lại là đại minh tinh, sau này nhất định có thể trở thành một ca sĩ nổi tiếng, Lâm gia bây giờ ngày một phát triển, vinh hoa phú quý, thật khiến người khác ngưỡng mộ."
Lâm Toàn đang muốn khiêm tốn đáp lại, Bàng Hưng Hoa lại chuyển chủ đề, khuôn mặt thích thú nhìn Dương Hiên.
"Không biết Dương Hiên chồng của cậu, bây giờ đang làm gì đấy?"