Điền Chấn sử dụng đao pháp đỉnh cấp Dương Hiên để lại trước khi đi – Điệp Lãng Hoa.
Điệp Lãng Hoa, người sử dụng trong lúc di chuyển cơ thể, liên tục vung lên từng nhát đao, giống như hoa bay đầy trời, như hình với bóng.
Công pháp này vừa có thể tấn công, vừa có khả năng phòng thủ. Về phương diện tấn công, chiêu thức này có thể phong tỏa phạm vi di chuyển của kẻ địch, chỉ cần vung tay trực tiếp uy hiếp đối phương.
Về phương diện phòng thủ, vì lưỡi dao vung lên liên tục bảo vệ bản thân giống như giáp sắt, có thể ngăn cản phần lớn sự công kích của địch.
Đao pháp này quan trọng ở tấn công theo cụm, vì vậy, nhìn thấy cảnh đao kiếm sáng loá, mọi người đều cho rằng kẻ cầm đầu Viên gia gây ra tội ác, chắc chắn sẽ phải chịu nỗi đau da thịt, toàn thân đầy máu tươi, thất bại dưới tay Điền Chấn.
Nhưng từng nhát đao như thiêu thân lao đầu vào lửa nhào tới đối phương, những người khác đều bị hoa mắt bởi ánh đao sáng chói.
Còn đối phương lại sừng sững bất động, trên mặt biểu lộ vẻ khinh thường.
Thấy lưỡi đao sắp chém vào khóe mắt đối phương, kẻ cầm đầu Viên gia tiện tay đẩy lưỡi đao ra.
“Cọt kẹt”
Lưỡi dao dưới sức ép vô cùng lớn, dễ dàng gãy vậy sao?
Sao có thể?
Người của Đồ Lâm trợn mắt nhìn, trên mặt lộ vẻ không tin nổi.
Trái tim Điền Chấn bỗng nhiên nặng trĩu, đẳng cấp mang đến sự chênh lệch rõ ràng như vậy sao. Dù cho võ thuật cao siêu hơn nữa, đối diện với võ giả chân chính, cũng rất miễn cưỡng.
Điền Chấn buông lưỡi đao bị gãy trong tay xuống, cơ thể hơi lùi về sau, giơ lên một nắm đấm trực tiếp đánh vào mặt đối phương.
“Ầm”.
Kẻ cầm đầu đám người Viên gia điềm tĩnh giơ tay lên đỡ, ngoài khinh thường đã có một chút mất kiên nhẫn, “Chẳng ra sao cả, người của Đồ Lâm chỉ có chút bản lĩnh này thôi sao? Đến cả sức gãi ngứa cho ông đây cũng không có? Nếu mấy người không thể hiện bản lĩnh thật sự, ông đây sẽ tức giận đấy.”
Người của Đồ Lâm giận dữ, rồi lại nhìn người lợi hại nhất của phe mình, Điền Chấn cũng không có được ưu thế trước mặt đối phương, họ chỉ có thể uất nghẹn kìm nén cảm xúc đang muốn mắng chửi.
Điền Chấn cánh tay tê rần, hai đầu lông mày nhíu lại vô cùng giận dữ, xông người lên, dùng chiêu thức Vô Ảnh Cước liên hoàn đá sang phía đối phương.
Kẻ cầm đầu Viên gia thân thể vừa cao vừa cường tráng, chỉ cười hừ một tiếng, không tránh cũng không đỡ, dùng tấm ngực rắn chắc đỡ lấy một chiêu liên hoàn cước của Điền Chấn.
Chỉ nghe được tiếng bụp khi thân thể bị đánh trúng, đối phương vẫn vững như thái sơn với vẻ mặt hưởng thụ.
“Thoải mái, thoải mái, tay nghề đấm bóp của Đồ Lâm không tồi. Tuy rằng sức lực vẫn còn hơi nhẹ.”
Điền Chấn sắc mặt tái mét, bước chân quay cuồng, muốn đánh một chiêu Hoàng Tảo Thiên Quân, nghĩ dù không thể khiến người đàn ông cao lớn này trọng thương cũng phải một cước quật ngã kẻ gây chuyện không coi ai ra gì này, cho hắn biết thế nào là lễ độ, để hắn biết người của Đồ Lâm cũng không dễ động vào.
“Xem ra Đồ Lâm thật sự không có ai có bản lĩnh, đã thoải mái đủ, đến lúc hoạt động gân cốt rồi”.
Người của Viên gia nhàn hạ mở hé một con mắt, vào lúc Điền Chấn muốn tấn công, hắn giơ lên một chân, dùng sức giẫm mạnh.
“A…”
“Rắc rắc”
Chân của Điền Chấn vang lên tiếng gãy, sắc mặt tái nhợt, đau đớn kêu lên.
Điền Chấn toát mồ hôi lạnh, tay ấn lên sàn nhà muốn kéo chân ra, rút lui.
“Đã đến rồi còn muốn đi? Ông đây vẫn chưa đủ sảng khoái đâu”.
Nhưng đối phương không cho Điền Chấn cơ hội chạy thoát, chân trái giẫm lên chân phải của Điền Chấn, chân trái của hắn lại giơ lên tàn nhẫn giáng xuống đầu Điền Chấn khiến cậu ấy không thể tránh.
“A…”
Người của Đồ Lâm nhắm mắt, không đành lòng nhìn cảnh tượng thê thảm của Điền Chấn, cảm thấy vừa chua xót vừa run rẩy, âm thầm siết chặt nắm đấm, nhưng cũng không dám tiếng lên phía trước.
Sỉ nhục! Sỉ nhục! Đánh đến nỗi người giỏi nhất mà Đồ Lâm bọn họ vẫn lấy làm kiêu ngạo bị ấn sát xuống đất, không có chút sức phản kháng nào, đây đúng là một sự sỉ nhục đối với Đồ Lâm!
Người của Viên gia không nương tay, đá về phía Điền Chấn thêm một cước, Điền Chấn rất muốn né tránh, nhưng không thể điều khiển được cơ thể, bây giờ ngoài việc chịu đòn kêu thảm thiết thì bắt đầu hít thở khó khăn.
“Dừng tay.”
Lâm Toàn chạy đến, thở không ra hơi, mắt liếc thấy tình trạng thảm hại của Vương Tịnh và Điền Chấn, không khỏi rùng mình.
“Ô kìa, cuối cùng cũng gặp được chính chủ rồi, đúng là một mỹ nhân tuyệt sắc hiếm có, không uổng công ông đây đợi lâu như vậy”.
Người đứng đầu Viên gia khoảng bốn mươi tuổi, tuy một chân đã dừng đá Điền Chấn, song lại không nhấc chân đang giẫm đạp lên chân phải của Điền Chấn, ngoài miệng khen sắc đẹp của Lâm Toàn, nhưng trong mắt ngoài lòng dạ ác độc thì không có chút động lòng nào với người đẹp.
Lần này người đến gây sự là một nhân vật rất tàn nhẫn.
Trong lòng Lâm Toàn thầm nghĩ, trên mặt cũng không lộ vẻ gì khác thường.
“Các người là ai, Đồ Lâm chúng tôi và các người không thù không oán, tại sao lại nhiều lần tìm đến đây?”
Từ khi Đồ Lâm thành lập tới giờ đã nhanh chóng có chỗ đứng ở Trung Giang, người có mắt đều biết Đồ Lâm có bối cảnh thâm sâu sau lưng, cứ gặp phải chuyện gì có xung đột với Đồ Lâm, đều nể mặt Dương Hiên hoặc thế lực sau lưng Đồ Lâm mà chùn bước.
Có thể nói, ở Trung Giang, Đồ Lâm bây giờ là có tiếng nói nhất, không ai dám trêu chọc.
Nhưng người trước mắt, dường như không hề coi Đồ Lâm ra gì, vừa đến đã đánh người của Đồ Lâm thừa sống thiếu chết, rất dễ thấy là đang đợi cô ra mặt.
Mà khoảng thời gian này Dương Hiên cũng đắc tội không ít người, bản thân đã có chỗ đứng trên thương trường thì cũng sẽ có vài đối thủ. Nhưng đối thủ có chuẩn bị mà tới, không hề thiện ý như vậy, Lâm Toàn nhất thời không đoán ra là tay chân của kẻ nào.
“Ở Trung Giang, Viên gia làm việc không cần lý do!”
Kẻ cầm đầu Viên gia vừa dứt lời ngay lập tức giơ tay túm lấy Lâm Toàn.
Lâm Toàn hoảng sợ kêu lên thất thanh.
Lúc này, gia chủ Đặng gia - Đặng Trí Thiện ở bên cạnh vội vàng lên tếng: “Anh bạn từ từ đã, tôi là Đặng Trí Thiện – gia chủ của Đặng gia, cũng có chút giao tình với Viên gia các anh, Đồ Lâm chỉ là một công ty bảo an, so với Viên gia có lẽ xa đến nỗi đại bác bắn không tới, sợ là ở đây có hiểu lầm gì chăng!”
Đặng Trí Thiện nhíu mày, Đồ Lâm và Viên gia vốn nước sông không phạm nước giếng, tại sao hai nhà lại xảy ra xung đột?
Bàn về địa vị, Đặng gia và Viên gia trong Trung Giang cũng coi như ngang hàng, nhưng những năm gần đây Đặng gia chủ yếu kinh doanh phát triển kinh tế, về mặt võ đạo cũng không có thành tích gì, so về võ thuật hoàn toàn không phải đối thủ của Viên gia.
Nhưng Dương Hiên có ơn với Đặng gia, Lâm Toàn cũng là bạn học của Lâm Lâm, Lâm Toàn gặp khó khăn, Đặng Trí Thiện không thể không quan tâm.
“Không ngờ ra ngoài làm việc còn có thể gặp được Đặng lão gia”. Kẻ cầm đầu Viên gia bớt hung hăng một chút, song lại không nhượng bộ: “Nhưng bọn tôi chỉ nghe lệnh mà làm việc, còn vì sao, bọn tôi cũng không biết, nếu Đặng lão gia muốn xen vào việc của người khác, thì cứ tìm gia chủ của bọn tôi là được.”
Nói vậy rõ ràng là không giữ thể diện cho Đặng Trí Thiện.
Trước mặt nhiều người như vậy, không hề nể mặt mà đáp lại những lời nói xã giao này, sắc mặt Đặng Trí Thiện trở nên khó coi.
Nhưng Viên gia ngông cuồng cũng là bản chất.
Gia tộc võ lâm hạng nhất, Đặng gia hoàn toàn không thể động vào.
Nhìn thấy tình cảnh này, cũng biết xin giúp đỡ là vô vọng, vẻ mặt Lâm Toàn u ám như tro tàn.
Thì ra là võ thuật của Viên gia, chả trách lại hung hăng càn quấy như vậy, nhưng đến ông nội Lâm Thiết Sơn trước đây cũng muốn nhìn lên mà nịnh bợ, thì bản thân và Đồ Lâm có tiếp tục vùng vẫy cũng chỉ phí công.
“Xin mời, chủ tịch Lâm, nể mặt Đặng lão gia chúng tôi không đánh nữa”.
Đối mặt với sự uy hiếp của kẻ cầm đầu Viên gia, Lâm Toàn không còn lựa chọn nào khác, liếc mắt nhìn hai người Điền Chấn mình đầy thương tích, khuôn mặt trắng bệnh, bất lực đi vào chiếc xe Viên gia phái tới.
“Vốn dĩ chúng tôi muốn mở mang tầm mắt xem Dương Hiên vang danh khắp nơi đó có bản lĩnh gì, kết quả đến tận lúc vợ anh ta bị bắt đi rồi mà kẻ hèn nhát đó vẫn không xuất hiện.”
Kẻ cầm đầu Viên gia khinh thường lắc đầu, tiếp tục nói: “Nghe nói ở đại hội võ thuật, Dương Hiên đánh bại tất cả, giành được hạng nhất, bây giờ xem ra chỉ là một con rùa rụt đầu mà thôi.”
“Cuối cùng, mấy người nói với tên phế vật Dương Hiên đó, nếu muốn chủ tịch Lâm an toàn khỏe mạnh, thì hãy mau chóng đến Viên gia! Không thì tôi không đảm bảo người đẹp yêu kiều thế này sẽ có kết cục gì đâu”.
Vừa dứt lời, tất cả đám người Viên gia ào ào lên xe, chỉ còn lại mấy nhân viên của Đồ Lâm cùng với ông cháu Đặng gia đang lo lắng sốt ruột.