Đặng Trí Thiện nhớ lại chuyện cũ, vừa nói vừa khóc lóc than thở.
Dương Hiên chau mày lắng nghe.
Những điều Đặng Trí Thiện nói ra giống như những câu chuyện kịch tính trên phim truyền hình.
Hơn hai mươi năm trước, mẹ của Đặng Lâm Lâm đi du lịch thì gặp một người đàn ông khí chất lịch sự nho nhã, đó chính là bố của Đặng Lâm Lâm sau này. Hai người đều bị đối phương thu hút, không bao lâu thì rơi vào lưới tình.
Không biết tại sao khi Đặng lão gia hỏi về gia đình dòng họ của người đàn ông kia, thì không bao giờ nhận được câu trả lời.
Đặng Trí Thiện hiển nhiên sẽ không dám gả đưa con gái yêu quý duy nhất cho một người đàn ông không có lai lịch rõ ràng, nên phản đối chuyện cưới xin của hai người.
Không ngờ mẹ của Đặng Lâm Lâm lại là người vô cùng quyết liệt, kiên quyết theo đuổi tình yêu, bỏ đi theo người đàn ông đó, biệt tăm biệt tích. Đặng Trí Thiện tức giận đến mức bệnh tim bị tái phát. Còn bà Đặng, vì đứa con gái duy nhất chạy trốn đi, cũng qua đời vì quá đau lòng.
Đặng Trí Thiện bỏ ra rất nhiều tiền, sai người đi tìm mẹ của Đặng Lâm Lâm, nhưng mọi chuyện đều công cốc.
Thế nhưng đến khi Đặng Trí Thiện trong lòng vô cùng tuyệt vọng, cảm thấy đứa con gái của mình thật sự đã dứt khoát đoạn tuyệt tình cảm để rời đi, không trở lại nữa, thì mẹ của Đặng Lâm Lâm bụng mang dạ chửa quay về, khuôn mặt vừa đau đớn, vừa lúng túng sợ hãi, thần sắc rất tệ.
Đặng Trí Thiện thấy con gái mình trở về, đương nhiên vui mừng khôn xiết, nên cũng không hỏi về tung tích của người đàn ông kia, cũng chẳng hỏi chuyện gì xảy ra với con gái sau khi bỏ trốn, chỉ ngày ngày chăm sóc con vô cùng chu đáo.
Con gái của ông ngày nào cũng khóc rất nhiều, thế nhưng ít lâu sau, cũng chịu chia sẻ với ông vài chuyện.
Nguyên do là vì bố của Đặng Lâm Lâm vốn không phải người bình thường. Lúc ấy Đặng Trí Thiện cũng không hiểu lắm, mà mẹ của Đặng Lâm Lâm cũng chẳng giải thích gì nhiều. Bây giờ nghe câu hỏi của Dương Hiên, vậy thì người không bình thường này, có thể là người trong gia tộc ẩn dật của giới tu chân như Dương Hiên nói.
Thời gian trôi qua, bụng bầu ngày càng lớn. Mẹ của Đặng Lâm Lâm lại vốn là người có thể chất yếu, mà lúc sinh còn gặp ca sinh khó, nên sau khi dốc hết sức lực sinh hạ Đặng Lâm Lâm, bà đã qua đời.
Thế nên Đặng Trí Thiện không biết chính xác được, là bố của Đặng Lâm Lâm có phải người giới tu chân không.
Vì không có cha, Đặng Lâm Lâm ra đời lấy họ của mẹ, còn người lẽ ra phải là ông ngoại, thì cũng chỉ gọi đơn giản là ông.
Dương Hiên gật đầu, tỏ ý đã hiểu rõ. Xem ra bố của Đặng Lâm Lâm tư chất không hề tầm thường, nếu không cũng không thể tạo ra được một thiên thủy linh căn trên con gái.
Thế nhưng, người có tư chất xuất sắc trong giới tu chân, vốn luôn nhận được sự coi trọng từ gia tộc, nhưng ông đến vợ mình cũng không bảo vệ được, đúng là gã vô dụng.
Dương Hiên cầm cổ tay Đặng Lâm Lâm, lúc này linh thức linh khí bắt đầu quấn quanh cổ tay để cẩn thẩn thăm dò cái phong ấn bị sót lại từ bào thai của người mẹ.
Ngọn nguồn mọi loại bệnh của Đặng Lâm Lâm, trừ độc tố di truyền trong bụng mẹ ra, thì chỗ còn lại là do phong ấn ở chỗ rốn tỏa ra loại hàn khí cực mạnh.
Dương Hiên dùng dương khí thuần khiết của mình thử thăm dò cẩn thận điểm yếu của phong ấn, vừa thử tăng thêm một chút dương khí, Đăng Lâm Lâm đã la lên vì đau đớn.
"A... Đau quá, lạnh quá..."
Hình như chút dương khí thuần khiết của Dương Hiên đã chạm vào vùng cấm của phong ấn. Linh thức của Dương Hiên có thể thấy phần khí lạnh xung quanh rốn Đặng Lâm Lâm, chúng đang không ngừng xoay tròn tạo ra một luồng khí lạnh.
Có phải đã chạm đến phần đóng mở của phong ấn rồi không?
Dương Hiên nhíu mày thận trọng, nhanh chóng lấy vài viên thuốc trong nhẫn không gian, đưa cho Đăng Lâm Lâm uống.
Đặng Trí Thiện ở một bên nhìn cũng thấy giật mình, đột nhiên cảm thấy nhiệt độ trong phòng bị giảm xuống, thậm chí là vẫn tiếp tục giảm, đến mức có thể nhìn thấy làn khói trắng trắng từ hơi thở của mình.
Đây là lần đầu tiên từ khi Đặng Lâm Lâm phát bệnh, mọi người xung quanh không cần trực tiếp chạm vào, mà vẫn cảm nhận được khí lạnh phát ra từ người cô.
Đặng Lâm Lâm sắc mặt đau đớn, gào khóc thảm thiết, cơn đau không ngừng hành hạ.
Dương khí cực hàn bên trong phong ấn, hiển nhiên là thứ gây ra sự bùng phát của hàn độc.
Dương Hiên vô cùng căng thẳng, không dám lơ là, quyết định trước khi loại bỏ hàn độc trong người Đặng Lâm Lâm, lấy châm bạc lấp lánh từ nhẫn không gian, liên tiếp cắm vào huyệt Ngân Quang, huyệt Khí Hải và cả mấy chỗ yếu huyệt.
Sắc mặt của Đặng Lâm Lâm dễ chịu hơn hẳn. Đặng Trí Thiện đứng bên cạnh, vốn có chút hoài nghi về y thuật của Dương Hiên, giờ trên mặt cũng thư thái hơn nhiều lần.
Dương Hiên hoạt động không ngừng, liên tục lấy thuốc Liệt Dương do anh chuẩn bị từ trong nhẫn không gian ra. Linh thức được chia thành nhiều sợi. Linh dược trong không trung được khống chế biến thành chất lỏng, sau đó theo lần lượt từng nhịp chảy vào trong miệng Đặng Lâm Lâm.
Đặng Trí Thiện trợn tròn mắt ngạc nhiên như thể nhìn thấy một màn áo thuật kì ảo.
Dương Hiên cực kì cẩn trọng, chỗ thuốc này nhất định phải hóa lỏng, thì khi đi vào cơ thể mới hiệu quả tốt. Đặng Lâm Lâm quanh năm suốt tháng, bị hàn độc ngấm sâu vào tận xương tủy, chỉ sợ bản thân lơ là, sẽ khiến thuốc Liệt Dương bị độc tố chèn ép mất hết công dụng.
Dương Hiện dùng toàn lực tập trung, đưa hai mắt linh thức vào bên trong, không dám sai sót, từ từ dung hợp với dương khí thuần nhất, trung hòa và làm bốc hơi hàn độc trong cơ thể Đặng Lâm Lâm.
Đến khi hàn độc bị xóa bỏ sạch sẽ, Đặng Lâm Lâm thì không chảy một giọt mồ hôi nào, còn Dương Hiên thì ướt sũng, hơi lạnh của Đặng Lâm Lâm đã đông cứng mọi hơi nước xung quanh.
Dù tình hình Đặng Lâm Lâm lúc này chưa thật sự khả quan, nhưng Dương Hiên vẫn thở phảo nhẹ nhõm. Dương Hiên quệt mồ hôi đọng trên mắt. Phong ấn trên rốn bị anh kích động nãy giờ, giờ lỗ chỗ thủng như tổ ong, dùng mắt thường cũng có thể nhìn thấy hàn khí bắn lên mãnh liệt.
Đến cơ thể không sợ nóng lạnh của Dương Hiên, cũng cảm thấy loại khí lạnh căm. Có thể thấy chỗ khí lạnh bên ngoài phong ấn của Đặng Lâm Lâm rét buốt như thế nào.
Dương Hiên quan sát chính xác chỗ kì lạ ở phong ấn trên rốn, đột nhiên viên linh châu đặt sâu trong đan điền lóe sáng rực rỡ, màu xanh lam chóe đến chói mắt, sau đó một dòng chữ Phạn xuất hiện, trôi lơ lửng, rồi luồn lách vào phong ấn trên người Đặng Lâm Lâm để tương thích.
Dương Hiên khẽ động. Dương khí thuần nhất đi vào linh châu, dẫn linh châu đi vào trong cơ thể. Dương Hiên nhớ lại vừa nãy dương khí thuần nhất chạm đến vùng bùng nổ, dương khí thông linh tuần hoàn không ngừng, trực tiếp va chạm vào vùng đó.
"A...A...Nóng quá... Lạnh quá..."
Khí nóng lẫn khí lạnh cùng nhau tràn xuống, khiến vùng bụng của Đặng Lâm Lâm chịu một cơn đau khủng khiếp.
Khoảnh khắc then chốt lúc nãy, đã đánh mạnh vào phong ấn khiến nó buông lỏng ra. Phương pháp Dương Hiên vừa suy nghĩ để mở phong ấn, đã phát huy hiệu quả rõ rệt.
"Cô gắng nhịn một chút, chỗ phong ấn trong người cô phải phá vỡ."
Dương Hiên tăng thêm lực trên tay, hỗ trợ linh khí của linh châu, khiến Đăng Lâm Lâm bị hành hạ đau đớn đến mức thở thoi thóp.
"Phong ấn? Đó là gì vậy?"
Đặng Trí Thiện nhìn Đặng Lâm Lâm đau đớn vất vả, khóe mắt đỏ lên vì đau lòng, nhưng vẫn hỏi Dương Hiên.
Dương Hiên ánh mắt không rời phong ấn đang bị phá vỡ, nhanh chóng giải thích: "Phong ấn giống như mấy bộ phim trên ti vi hay chiếu, gồm có ngũ hành bát quái, hoặc là những thứ kì lạ. Làm bằng tà thuật để phong ấn lại những thứ ma quỷ, hoặc là những thứ thần bí khác."
Linh thức của Dương Hiên có thể thấy rõ vùng rốn của Đặng Lâm Lâm có bạch quang lóe lên. Toàn bộ phong ấn nằm trong người Đặng Lâm Lâm suốt hai mươi mấy năm qua, ầm ầm một tiếng, rồi cuối cùng cũng được giải phóng hoàn toàn.
Đặng Trí Thiện cảm nhận được một luồng khí lạnh vô hình bị đè nén cực mạnh, thổi tung ông bay ra ngoài.
Dương Hiên đứng ở đó kịp phản ứng nhanh, đưa một tay ra giữ Đặng Trí Thiện, phủ một lớp linh khí xong quanh ông.
Dương Hiên nhìn vào tầng tầng lớp lớp băng tuyết ở trong phòng, cau mày nói nhỏ: "Cứ như mình vừa làm một chuyện rất xấu xa vậy.”