Mục lục
Rể quý trở về (full 414 chap) – Truyện tiểu thuyết ngôn tình tác giả: A Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Biết luật nhưng vẫn phạm luật, tội càng tăng thêm một bậc, anh đừng có thách thức quyền hạn của luật pháp lần nữa, nếu không tôi cũng không giúp nổi anh đâu."

Không để ý tới Thái Mỹ Lâm, Dương Hiên nâng thùng nước lên, thuận tay đổ xuống, thùng nước bay cao qua người Thái Mỹ Lâm, không rơi giọt nước nào ra ngoài, văng thẳng lên người Trần Thiên Hạo.

Khi Thái Mỹ Lâm đang ngạc nhiên, thân hình Dương Hiên nhoáng cái đã vượt lên trước, chắn trước mặt cô, mu bàn chân anh cong lên, đỡ được thùng nước đang rơi xuống một cách vững vàng.

"Thuốc của anh, giờ trả lại anh."

Mọi người còn đang không hiểu lời Dương Hiên nói có ý gì, thì đã bị tiếng hét sợ hãi của ai đó làm giật mình.

"Vết thương trên người Trần tổng biến mất hết rồi!?"

Bọn họ đều nhìn thấy Trần Thiên Hạo bị Dương Hiên đánh thảm hết mức, nếu nói là khắp người đều có vết thương, thương tích đầy mình thì cũng không phải nói quá.

Thế mà một Trần Thiên Hạo máu me đầm đìa, trầy da tróc thịt, giờ đây trên người lại không còn một dấu vết bị thương nào, da còn trơn mượt trắng bóc hơn các cô gái, giống như chưa từng bị thương.

Điều này khiến tất cả mọi người sợ ngây người.

Một lần thì có thể coi như là ảo giác, dù sao Lâm Toàn cũng bị băng kín mít.

Nhưng trong ngày hè nắng chói chang này, Trần Thiên Hạo không mặc nhiều quần áo, rất nhiều nơi lộ da thịt ra ngoài, có thể nhìn thấy rõ đúng là không còn một dấu vết bị thương nào.

Những người ở đây đều ngạc nhiên với loại thuốc thần kì có thể so sánh với thuốc tiên này.

Mới uống chưa tới một giờ, đã có thể khiến người uống thay da đổi thịt, mặc dù quá trình vô cùng đau đớn, nhưng loại thuốc trong truyền thuyết thật sự tồn tại, đúng là kỳ tích khiến mọi người kinh ngạc, hiệu quả của viên thuốc này không chỉ khiến người nghe sợ hãi, mà còn vô cùng thần kì.

Tại sao Dương Hiên lại có được hai viên?

Hay nói cách khác, Dương Hiên dễ dàng dùng hai viên thuốc như thế, có phải anh vẫn còn nhiều viên thuốc thần kì nữa không?

Tâm trạng của mọi người có mặt ở đây đều bùng nổ, đám người này hận không thể bắt Dương Hiên lại hỏi cho rõ, đáng tiếc Dương Hiên vừa dứt lời đã quay người rời đi.

Người nhà Trần Thiên Hạo vốn hận không thể bắt Dương Hiên vào tù rồi bắn chết ngay lập tức, lúc này cũng chỉ có thể cố gắn nhẫn nhịn.

Ai bảo Dương Hiên có chiêu đối phó hay thế chứ?

Bà mẹ vợ Lưu Hồng thấy chuyện này đã ổn, nên không tiện nán lại lâu, vội vàng đưa Lâm Toàn rời đi.

"Những viên thuốc kia là do anh luyện ra à?" Thái Mỹ Lâm luôn im lặng đi theo Dương Hiên ra ngoài, sau khi hết khiếp sợ thì cô nhớ lại những mảnh vụn thuốc trong căn phòng trọ lần trước, chớp đôi mắt xinh đẹp, cô đăm chiêu hỏi.

Tâm trạng Dương Hiên không tốt, anh liếc nhìn Thái Mỹ Lâm, không muốn thêm phiền phức, nên quả quyết lắc đầu.

"Không phải."

Thái Mỹ Lâm vốn định nhờ Dương Hiên giúp mình một việc, nhưng Dương Hiên lại không muốn thừa nhận, cô cũng không có cách chứng thực, nên tạm thời đành gác lại, cô cũng không vướng mắc nhiều với chuyện trước đó, trước tiên phải giải quyết nỗi buồn phiền của Dương Hiên, nên cô chủ động thay đổi chủ đề.

"Vụ án của em vợ anh, tôi cũng lực bất tòng tâm."

Bước chân của Dương Hiên hơi ngừng lại, mặc dù đã nghe báo cáo của Liễu Tiêu Tiêu, trong lòng cũng có dự định đại khái, anh đang muốn tự mình giải quyết chuyện này.

Nhưng Thái Mỹ Lâm vốn là cảnh sát, từ việc ám sát lần trước, có thể thấy năng lực điều tra của cô ấy rất tốt, vậy mà vụ án này cô ấy lại không có cách nào, không tra ra được chút sơ hở gì, vậy thì chuyện của Lâm Nhã cũng không phải đơn giản như bề ngoài.

Trong đầu Dương Hiên bỗng dưng hiện lên đôi mắt đỏ ngầu của Lâm Toàn, dường như có một suy nghĩ lóe lên, nhưng anh không nắm bắt được.

Anh trầm ngâm suy nghĩ một hồi, cuối cùng cũng không thu hoạch được gì, Dương Hiên không nghĩ ngợi thêm nữa, chuẩn bị đi tới hiện trường vụ án Lâm Nhã giết người xem thử.

Dù sao vụ án này ba ngày sau sẽ mở phiên tòa, nếu như vẫn không tìm được chứng cứ chứng minh Lâm Nhã trong sạch, thì phiên tòa đầu tiên coi như đã biết rõ kết quả, phiên tòa lần hai muốn đảo ngược tình thế thật sự rất khó.

Hơn nữa đằng sau chuyện này rõ ràng có người nhúng tay vào, không dám chắc phiên tòa lần hai Dương Hiên có thể điều tra được đầu mối hay không, hoặc là có người khác âm thầm ra tay đặt bẫy khiến anh không kịp đề phòng không, khi đó trong phiên tòa quyết định bản án lần hai, Lâm Nhã không còn đường đảo ngược tình thế nữa.

"Cảnh sát xinh đẹp, cô đưa tôi đến hiện trường vụ án Lâm Nhã giết người xem thử được không?"

Dương Hiên nghiêng đầu, nhìn về phía Thái Mỹ Lâm, người dường như đã quên bản thân từng muốn bắt anh về quy án, trong mắt anh hiện lên vẻ chế nhạo.

"Đương nhiên là bằng lòng." Thái Mỹ Lâm lấy còng số 8 ra, nở nụ cười xinh đẹp, vô cùng quyến rũ.

"Nhưng trước tiên anh phải theo tôi tới cục cảnh sát để ghi chép lại đã."

Gương mặt Dương Hiên lộ ra vẻ mệt mỏi, dưới khung cảnh bầu trời quanh đãng, anh thở dài một hơi.

Lần trước anh đã thề không muốn đặt chân tới cục cảnh sát lần nào nữa, nhưng không ngờ ngày đầu tiên về tới Trung Giang, anh đã phải vào đó.

Có phải mệnh anh không tốt, có duyên với cục cảnh sát không? Hay là do mệnh quá tốt, nên luôn có mấy việc rắc rối ập tới?

Sau khi hoàn thành ghi chép, cục trưởng dùng vẻ mặt ý tứ sâu xa tiễn bọn họ ra ngoài, gương mặt Thái Mỹ Lâm vẫn còn đỏ bừng, đang suy nghĩ gì đó.

Dương Hiên lén liếc trộm Thái Mỹ Lâm, anh nghĩ thầm, cô nàng cảnh sát xinh đẹp này mới chính là nguồn gốc nguyên nhân, từ sau khi anh gặp cô ấy, thì tần suất phải vào cục cảnh sát tăng lên không ngừng.

"Đến rồi, đây chính là hiện trường vụ án Chung Diệu bị giết."

Dương Hiên ngừng suy nghĩ vớ vẫn, linh khí tụ lại trong mắt, anh nghiêm túc cẩn thận kiểm tra quanh hiện trường.

"Sao rồi, có phát hiện gì không?"

Cho dù lần đầu tiên gặp mặt Dương Hiên đã bị ám sát, hoặc là việc Dương Diên được Thủ Đô coi trọng, thì những việc này đều thể hiện rõ rằng, Dương Hiên chắc chắn không phải người bình thường.

Đôi mắt xinh đẹp của Thái Mỹ Lâm di chuyển, cô không khỏi nhớ tới lời dặn dò của ông nội.

Cho dù với cái giá nào, thì việc đó cũng phải giao cho Dương Hiên, không phải chỉ vì anh có cống hiến nhiều cho đất nước, mà còn vì Dương Hiên có khả năng xuất thân từ gia tộc ở ẩn có lịch sử lâu đời, thâm sâu.

Chỉ cần Dương Hiên đồng ý chỉ bảo, thì võ thuật của cô nhất định sẽ có tiến bộ vượt sức tưởng tượng.

Ánh mắt Thái Mỹ Lâm hơi khác thường, cô cẩn thận tỉ mỉ nhìn Dương Hiên rồi nghĩ thầm, Dương Hiên xuất thân từ gia tộc ở ẩn thì nhất định sẽ có tài năng đặc biệt, có thể phát hiện ra một số điểm kì lạ không tự nhiên.

Bỗng lúc này tiếng kêu bừng tỉnh hiểu ra của Dương Hiên vang lên.

"Hóa ra là như thế!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK