Mục lục
Rể quý trở về (full 414 chap) – Truyện tiểu thuyết ngôn tình tác giả: A Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tôi biết bản tính con người khó đổi, nên đành phải đích thân xử lý cậu thôi.” Giọng nói lạnh lùng của Dương Hiên truyền từ phía sau tới.

Rút mạnh con dao găm ra, thi thể của Lưu Khoa bỗng rơi xuống quảng trường, hai bên mặt nát nhão, không nhận ra hắn nữa.

Dương Hiên không hề sợ tên đàn em của hắn, nghiêng đầu lạnh lùng nói: “Bỏ vũ khí trong tay cậu xuống rồi tôi sẽ tha cho cậu một mạng, không thì, chết.”

Đám người này không chịu nổi khí thế bức người đó của anh, thi nhau bỏ vũ khí xuống, tránh sang một bên.

Bạch Sùng Nghĩa thấy vậy bất lực lắc đầu, xem ra hôm nay ông ta phải chết rồi.

“Giữ lại nhân chứng sống, tôi phải khiến ông ta sống không được, chết cũng không xong.” Nói xong, Dương Hiên tới chiến trường có Vu Cấm.

Nhóm Hồ Mỹ nghe vậy liền cười: “Bạch Sùng Nghĩa, vậy chúng tôi không khách sáo nữa.”

Bạch Sùng Nghĩa đơ người, đang định tự sát thì bị Hồ Mỹ ngăn lại: “Đừng phí công vô ích nữa, chúng tôi sẽ không để ông chết đâu.”

Nghe vậy, Bạch Sùng Nghĩa nản lòng, từ bỏ suy nghĩ phản kháng.

Ngược lại ở bên phía Vu Cấm, cuộc giao đấu giữa ba người diễn ra vô cùng kịch tính, lúc ở dưới đất, lúc ở trên trường, lúc lại bay trên không trung, đối đầu liên tục.

Dương Hiên biết nếu họ cứ tiếp tục như vậy sẽ rất khó để phân thắng bại ngay được, nên anh cũng đành tham gia vào trận chiến.

Nhóc con, tôi đợi cậu mãi. Đại trưởng lão nhìn thấy Dương Hiên xông vào, bắt đầu tấn công anh điên cuồng, khiến anh không kịp phản ứng, suýt nữa bị thương.

Vu Cấm và Băng Long nhân cơ hội này, dồn dập tấn công đại trưởng lão, giảm áp lực cho Dương Hiên.

Bốn người vừa đánh được một chiêu, bỗng nhiên tách ra, tạo khoảng cách.

Nhân lúc này, Dương Hiên nói với Vu Cấm và Băng Long ở bên cạnh: “Tôi tấn công ông ta ở giữa, hai người một người tấn công bên trên, một người tấn công bên dưới. Nhớ kỹ, dù hắn phòng ngự như nào, thì cũng phải dốc hết sức tấn công ở vị trí của mình, không cần lo gì khác.”

Vu Cấm và Binh Long gật đầu, hiểu ý của Dương Hiên.

Ba người bắt đầu tấn công, mỗi người tấn công một hướng, khiến đại trưởng lão trở tay không kịp, không biết phải tấn công ai.

Sau khi chống chọi được vài phút, ông ta cảm giác lực bất tòng tâm, ngoài phần đầu ra, chỗ nào cũng xuất hiện các vết thương lớn nhỏ.

Ba người thấy cách này có hiệu quả thì vô cùng vui, càng chiến đấu hăng say.

Mười phút sau, Dương Hiên tìm được cơ hội tốt, đột nhiên ra tay, lấy dao găm đâm vào bụng của đại trưởng lão. Ông ta cũng không chịu để yên, tấn công bất ngờ, đánh vào ngực Dương Hiên, khiến anh bay ra.

Vu Cấm và Binh Long vô cùng tức giận hét lớn, cùng tấn công, một người đánh vào đầu ông ta, một người đánh vào đôi chân của ông ta.

Đại trưởng lão không ngờ ông ta lại chết ở nơi này, mặt đầy vẻ khó tin. Vu Cấm và Băng Long tấn công xong liền chạy tới bên Dương Hiên, kiểm tra vết thương cho anh.

Đại trưởng lão trợn tròn hai mắt rồi từ từ nhắm lại, kết thúc một đời oai hùng của mình.

“Cũng may, tuy vết thương nghiêm trọng, nhưng cũng không nguy hiểm tới tính mạng.” Vu Cấm nói xong, thở phào nhẹ nhõm, bởi ông không muốn thấy Dương Hiên gặp bất trắc.

Trận đấu bên phía Hồ Mỹ cũng đi đến hồi kết, Bạch Sùng Nghị bị hai người họ bắt sống. Người của Bạch Sùng Nghĩa và Lưu Khoa cũng đã bị khống chế.

Dương Hiên được Vu Cấm đỡ, cố đứng dậy. Còn Hồ Mỹ và Hồ Nhất Phu đưa Bạch Sùng Nghĩa đến trước mặt Dương Hiên, lạnh lùng nói: “Xử lý ông ta như nào đây?”

“Đưa ông ta vào hầm giam chờ tôi tra hỏi.” Dương Hiên nói với giọng yếu ớt.

Sau đó có vài người đi tới châm vài chiếc kim châm cứu lên người ông ta, khiến ông ta không thể sử dụng võ thuật của mình, rồi dẫn thẳng đi.

Từ đầu đến cuối, Bạch Sùng Nghĩa không nói gì, bởi ông ta biết ông ta đã hoàn toàn thua cuộc. Kế hoạch vốn hoàn hảo như vậy, không ngờ lại bị một mình Dương Hiên phá tan hết.

Vu Cấm đi đến trước mặt Dương Hiên, lớn tiếng nói: “Giờ chính là giai đoạn khủng hoảng nhất của Ngọa Long, Bạch Sùng Nghĩa đã bị bắt, Ngọa Long không có bộ trưởng. Mọi người nói thử coi, ai đảm nhận chức bộ trưởng này thì hợp?”

Hồ Mỹ hiểu ngay ra ý của Vu Cấm, đứng ra nói lớn: “Dương Hiên đảm nhận là hợp nhất, ngoài cậu ấy ra, không ai có thể đảm nhận nổi chức bộ trưởng này.”

Nghe thấy vậy, Dương Hiên vội vàng xua tay nói: “Đừng đùa nữa, tôi chỉ là một thanh niên 27 tuổi, không thể đảm đương nổi đâu.”

“Dương tiên sinh khách sáo rồi, tuổi trẻ nhưng lại có thể nhìn thấu âm mưu của Bạch Sùng Nghĩa, cứu Ngọa Long thoát khỏi mối nguy. Dựa vào những thứ đó là có thể đảm nhận chức bộ trưởng.” Hồ Nhất Phu cũng đứng ra nói.

Dương Hiên không đáp lại luôn, mà anh liếc qua Vu Cấm, muốn coi thử ý kiến của ông.

“Dương Hiên à, cậu làm đi. Chắc cậu cũng thấy, hai người họ không thể đảm nhận được đâu.” Vu Cấm nói rất nhỏ, không để ai nghe thấy.

Dương Hiên suy nghĩ một lúc thì đúng là như vậy, anh gật đầu, dõng dạc nói: “Nếu mọi người đã bầu tôi thì tôi không khách sáo nữa. Nhưng tôi chỉ tạm thời thay chức bộ trưởng, đợi Hình Minh về sẽ quyết định ứng cử viên cụ thể cho chức bộ trưởng.”

Vu Cấm nghe vậy liền lắc đầu, không phản bác lại. Không ngờ dưới sự cám dỗ mạnh như vậy mà Dương Hiên vẫn nghĩ cho Hình Minh, điểm này khiến họ cảm thấy bộ trưởng cũ không chọn nhầm người.

Ngay sau đó, Vu Cấm và Binh Long cùng cúi rạp người, dõng dạc hô lớn: “Bộ trưởng.”

Nhóm Hồ Mỹ cũng quỳ một chân, nói theo: “Bộ trưởng.”

Người ở đây khá nhiều, có khoảng hơn một ngàn người. Nên khi đồng thanh nói, khí thế hào hùng vô cùng.

Đây là lần đầu tiên Dương Hiên cảm nhận được cảnh này, sau khi anh bình ổn lại tâm trạng, anh dõng dạc nói: “Đi điều tra những người bên cạnh Lưu Khoa và Bạch Sùng Nghĩa, nếu có người vô tội hãy thả ra, nhưng không được ở lại Ngọa Long. Còn những người biết rõ chi tiết sự việc thì cứ giết thẳng tay.”

Hồ Mỹ và Hồ Nhất Phu gật đầu, ghi nhớ trong lòng.

“Điều quan trọng nhất hiện giờ là làm làm tốt công tác phòng ngự cho Ngọa Long, tuy lần này chúng ta không tổn thất gì nhiều, nhưng cũng phải cẩn thận, không được để kẻ khác lợi dụng sơ hở rồi giở trò.” Dương Hiên tuyên bố tiếp lệnh thứ hai.

Hồ Mỹ và Hồ Nhất Phu lại gật đầu, hiểu ý của Dương Hiên.

Sau đó anh đi tới đại điện của Ngọa Long cùng với Vu Cấm và Băng Long. Một con rồng khổng lồ được chạm khắc ở phía bên trên, trong miệng ngậm một đám mây. Ngay trước mặt là một chiếc ghế được đúc bằng vàng, trông khí thế vô cùng. Đằng sau ghế ngồi còn viết hai chữ “Vân Tự” rất to, đại biểu cho Ngọa Long. Chữ này cũng được đúc từ vàng, vô cùng xa hoa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK