Dương Hiên đứng dậy trước, giả vờ như không quan tâm, nhưng càng nghe càng kinh ngạc.
Còn Ngụy Ngư Nặc, đồ vô tâm này, sớm đã choáng váng, hai má trắng bệch đến đáng sợ, đôi mắt tập trung vào một điểm vô định, nhưng đa phần vẫn là sự bối rối và lúng túng.
Hóa ra, một đệ tử của Kiếm tông trong lúc thực hiện nhiệm vụ tình cờ đã phát hiện Ngụy Thanh Sơn vẫn còn sống.
Mà người này, vốn dĩ đã chết vào năm Ngụy Ngư Nặc mười tuổi!
Bố của Ngụy Ngư Nặc, vốn dĩ là đệ tử của một tông phái nhỏ. Sau đó, tông phái nhỏ này bị kẻ thù tìm đến tận cửa, bố của cô đã phải sử dụng toàn bộ sức lực của mình mới có thể đưa cô khi đó mới mười tuổi chạy thoát.
Tình cờ, gặp được Thiên Cơ Tử của Đạo tông, cũng là sư phụ của Ngụy Ngư Nặc sau này.
Bố của cô đã bị trọng thương, khi đó đã không còn thở được nữa rồi.
Sau đó, Ngụy Ngư Nặc cũng cạn kiệt sức lực mà ngất đi, khi tỉnh lại, sư phụ nói với cô, bố của cô đã qua đời...
"Chính là như vậy, Ngụy sư muội... Có lẽ, bố của cô đang chờ cô đến thăm ông ấy lần cuối."
"Sao có thể..." Ngụy Ngư Nặc định thần lại rồi mới thốt nên lời.
"Người từng gặp bố cô là cao thủ giáo Kiếm tông chúng tôi, hơn nữa đã được những trưởng lão trong Kiếm tông chứng thực."
"Đó thực sự là bố của cô, Ngụy Thanh Sơn..."
Nói đến đây, Thiền Dư hơi ngập ngừng.
"Tôi không thông báo cho cô ngay từ đầu là bởi vì tôi cũng có nghi ngờ giống cô, sau đó tôi đã phái vài huynh đệ đi điều tra, mới xác nhận được điều này là sự thật."
"Vậy tại sao không đưa ông ấy trở về?" Dương Hiên hoài nghi hỏi một câu.
Hiên Viên Tông nếu như đã cử người đi điều tra việc này, tại sao còn phải vòng vo như thế này, trực tiếp đưa người trở về không phải là xong rồi hay sao?
Thiền Dư dường như sớm đã biết anh sẽ hỏi câu hỏi như vậy, khẽ lắc đầu nói: "Đương nhiên có điều khó xử của chúng tôi, chú Ngụy... hiện giờ đang nằm trong tay kẻ khác."
Khi nói đến những lời này, ánh mắt của Thiền Dư, lại hướng về phía Ngụy Ngư Nặc, giọng nói tràn đầy hối tiếc.
"Sư muội, bố của cô giờ đang trong tay của ‘Hiêu’."
Vốn dĩ đáy mắt của Ngụy Ngư Nặc đang xám xịt đột nhiên sáng rực lên kì lạ.
"Anh nói gì?"
"Sư muội, bọn họ, muốn thực hiện một cuộc giao dịch với Hiên Viên Tông của chúng ta." Thiền Dư nở một nụ cười đáng sợ.
"Hiêu" không phải tên của một người, mà rõ ràng là tên một tổ chức của những người tu hành vô danh.
Tổ chức có tổng cộng mười một người, trong số các thành viên, mỗi người đều là một cao thủ bậc nhất.
Có tin đồn, người yếu nhất của tổ chức này, cũng là một cao thủ Trúc Cơ.
Hơn nữa, người đứng đầu của tổ chức "Hiêu", tu vi càng thâm sâu không đáy.
Hiên Viên Tông thân là đàn anh của phái chính tông, như nước và lửa với thế lực tự nhiên "Hiêu".
Dương Hiên thi thoảng có nghe về tổ chức này, tuy nhiên trước kia lại không quá quan tâm đến nó.
Trong suy nghĩ của anh, tổ chức này có mạnh đến đâu cũng không phải đối thủ của Hiên Viên Tông.
Nhưng nhìn biểu hiện thận trọng của Thiền Dư như thế, trong lòng anh lại cảm thấy nghiêm trọng.
"Hiêu" đã đủ sức mạnh để khiến cho đường đường đại sư huynh của Hiên Viên Tông, cảm thấy đe dọa như vậy sao?
"Giao dịch gì?" Ngụy Ngư Nặc hỏi.
"Bọn họ... muốn bản vẽ đại trận Khốn Tiên." Thiền Dư nói xong, ánh mắt tập trung trên mặt cô.
Ngụy Ngư Nặc trầm mặc, cô khẽ mở miệng, muốn nói rồi lại thôi.
Đại trận Khốn Tiên là trận pháp mạnh nhất mà Thiên Cơ Tử để lại, đến cả Ngụy Ngư Nặc cũng chưa từng hiểu thấu nó.
Trận pháp này uy lực cực lớn, giống như tên gọi, như là một vị thần, sợ là khó có thể khống chế.
"Sư huynh thấy nên làm thế nào?" Ngụy Ngư Nặc nhìn chằm chằm một lúc lâu mới mở miệng, lần này, cô lựa chọn đẩy câu hỏi sang cho Thiền Dư.
Thiền Dư cũng sững sờ, sau đó nhún vai bất lực.
"Một bên là bố của sư muội, một bên là gia sản quý giá của Hiên Viên Tông... Quyết định này, vẫn nên để cô tự quyết định! Tôi chỉ truyền lời lại thôi..."
Đứng giữa hai sự lựa chọn đối lập, Ngụy Ngư Nặc mặc dù muốn cứu bố mình, nhưng lấy ra bảo vật mà Thiên Cơ Tử để lại, vẫn khiến cô khó xử.
Tạm chưa nói tới việc Thiền Dư có ý kiến, còn những người khác thì sao? Các trưởng lão, thậm chí tông chủ... Bọn họ sẽ không ý kiến gì sao?
Bọn họ sẽ vì bố của Ngụy Ngư Nặc mà đưa đồ vật quan trọng cho Hiêu sao?
"Tôi biết, chuyện này rất khó chọn lựa, vì thế cô hãy từ từ suy nghĩ, tôi đợi cô."
Thiền Dư vừa dứt lời, liền nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Không gian tĩnh lặng, Dương Hiên cau mày, ánh mắt của Ngụy Ngư Nặc lộ rõ vẻ lo lắng.
Giống như tâm trạng rối bời của cô lúc này...
Sau khoảng một tiếng đồng hồ, Ngụy Ngư Nặc cuối cùng cũng đưa ra quyết định, cô hít một hơi thật sâu.
"Thiền sư huynh, tôi nghĩ xong rồi..."
Bất kể như thế nào, cô đều muốn đi gặp người đó.
"Nghĩ xong rồi..." Thiền Dư mở mắt ra.
Ngụy Ngư Nặc gật đầu liên tục, "Tôi sẽ mang một bản sao của trận pháp qua đó."
"Cô phải biết, như vậy, có thể vô hình chung sẽ tạo ra một kẻ thù lớn mạnh cho Hiên Viên Tông."
Nếu như Hiêu đã muốn món đồ này của Hiên Viên Tông, vậy thì trong tổ chức, chắc chắn có một bậc thầy trận pháp.
Nếu như đại trận pháp Khốn Tiên bị người đó tu luyện thành công, đến lúc đó không chỉ Hiên Viên Tông, e là cả giới tu luyện trên thế giới này, đều sẽ gặp phiền phức!
"Tôi biết." Ngụy Ngư Nặc trong lòng đã có quyết định, ánh mắt không còn do dự, nhìn thẳng vào Thiền Dư.
"Yên tâm, nếu như không thể đưa bố tôi thở về, tôi sẽ tự tay phá hủy đại trận Khốn Tiên." Gương mặt Ngụy Ngư Nặc không chút biểu cảm.
Dương Hiên biết rõ, nếu Ngụy Ngư Nặc dám nói thế, vậy thì đã ôm quyết tâm xấu tốt gì cũng sẽ tiêu hủy rồi.
Thiền Dư nghe cô nói như vậy, cũng không thuyết phục cô thêm nữa.
Hôm nay tới, chỉ là muốn một đáp án, còn về tiếp theo nên làm gì, còn phụ thuộc vào các trưởng lão của tông phái quyết định.
Thiền Dư rời đi.
Ngụy Ngư Nặc hai tay ôm lấy đầu gối, ngồi trước cửa phòng.
Hiếm khi, trên gương mặt cô tràn đầy sự lo lắng, Dương Hiên đã quen với dáng vẻ vô tư của cô. Bây giờ nhìn thấy bộ dạng này của cô, trong lòng cảm thấy rất khó chịu.
Anh không nói gì, bởi vì thứ nhất anh không biết rõ bố của Ngụy Ngư Nặc trong lòng của cô quan trọng như thế nào, thứ hai, Ngụy Ngư Nặc dù sao cũng là người chịu trách nhiệm của Đạo tông, việc chọn lựa này, vốn dĩ không cần người bên cạnh suy nghĩ hộ cô ấy.
Trời tối rồi lại sáng.
Ngày thứ hai, có người trong hội trưởng lão của Hiên Viên Tông đến đưa hai người bọn họ qua đó.
Trong đại sảnh của Hiên Viên Tông, lúc này đã có khá nhiều các đệ tử tập trung, một số đến xem náo nhiệt, một số không quan tâm đến hai người bọn họ, một số hơi lo lắng.
Dương Hiên nhìn cảnh này, chỉ có thể cảm thán trong lòng.
Thật là muôn vàn trạng thái của đời người!
Ở phía trước, là trưởng lão đại diện cho Hiên Viên Tông - Thành Nguyên Đệ, hai tay ông đặt trên cây gậy gỗ.
Gương mặt của Thành Nguyên Đệ già nua, hốc mắt trũng sâu, bộ râu trắng khẽ vươn lên theo chiều gió, ánh mắt sắc sảo của ông ta liếc nhìn Ngụy Ngư Nặc, còn Dương Hiên, bị ông coi như người vô hình không chú ý tới.
Ngày hôm qua, Ngụy Ngư Nặc đưa ra câu trả lời của mình, hôm nay, vị trưởng lão này tới là muốn diễn kịch sao?
Dương Hiên thầm cười khẩy.
"Ngụy Ngư Nặc, cô cũng biết, đại trận Khốn Tiên này là vật của Hiên Viên Tông ta! Hiên Viên Tông quy định sách quý ở trong tông phái, không thể đưa cho người ngoài, cô lẽ nào quên rồi sao?"
Đôi mắt của Ngụy Ngư Nặc hơi cụp xuống.
"Tiểu bối không dám quên!"
"Vậy Thiền Dư nói, cô chuẩn bị dùng đại trận Khốn Tiên để đổi lấy bố mình, có phải sự thật không?"
Ngụy Ngư Nặc cắn chặt môi dưới, duy trì hô hấp ổn định.
"Đúng vậy! Như sư huynh đã nói, đó là ý kiến của tôi."
"Ha ha ha..." Ông ta cười lớn, một lúc lâu sau đột nhiên giơ tay lên chỉ vào Nguy Ngư Nặc đầy giận dữ.
"Lấy đồ của Hiên Viên Tông ta đi làm việc cá nhân của cô! Còn hùng hồn như vậy! Đạo tông không có trưởng lão cai quản, xem ra người trẻ tuổi như cô muốn làm phản rồi!"
Ngụy Ngư Nặc nhíu mày, không phản bác.
"Hơn nữa ta còn nghe nói, cô có tư tình riêng với sư đệ tông phái, cô có biết, mặc dù hai người là quan hệ sư tỷ sư đệ, nhưng trên thực tế cô là thầy của Dương Hiên!"
Thành Nguyên Đệ nghiêm khắc khiển trách.
Ngụy Ngư Nặc vẫn cúi đầu, không phản bác.
Đôi mắt của Dương Hiên tối sầm lại, lặng lẽ nắm chặt tay.
"Đồ không biết xấu hổ, đúng là đã làm mất mặt Hiên Viên Tông chúng ta..."
"Sớm đã nghe nói, hai người này không đơn thuần. E là người phụ nữ này cô đơn nhiều năm như thế, đột nhiên có đàn ông tới, liền nhịn không được, haha!"
"Hai người bọn họ giống nhau cả thôi, nói không chừng Dương Hiên cũng nhằm vào tài nguyên của Đạo tông mà một mình Ngụy Ngư Nặc đang nắm giữ, bây giờ tới đây là để cùng san sẻ!"
"Tông phái nên giữ lấy đan dược, Đạo tông bọn họ chỉ có hai người, cần nhiều như thế để làm gì!"
"Tôi nghe nói tên tuyệt mạch kia hiện giờ đã đạt đến cấp độ luyện khí tầng ba rồi, khẳng định là bởi vì có đan dược hỗ trợ! Có chỗ dựa lớn thật tốt biết mấy!"
"Đôi nam nữ đê tiện!"
Triệu Vô Đạo nhìn thấy tình hình của mấy người Dương Hiên, đều âm thầm lắc đầu, hôm nay bọn họ như vậy cũng khó mà ra mặt trợ giúp được.
Quan Tử Nghiêu mấy lần muốn lên tiếng nói giúp mấy câu, lại bị Thiền Dư dùng ánh mắt cảnh cáo.
Tạ Minh Thành chế nhạo nhìn hai người bọn họ bị mắng chửi, mỉm cười đắc ý.
"Dương Hiên à Dương Hiên, mày hãy cố gắng mà gắng gượng dậy. Có cơ hội, tao thật sự muốn đánh một trận với mày, sau đó, tao sẽ đập vỡ đầu mày!"
Hắn thầm nghĩ trong lòng.