Dương Hiên không hề nghi ngờ gì mà nhận lời mời của Đường Kế Đức, cũng đã hẹn xong trưa ngày mai Đường Kế Đức sẽ cho người đến đón anh.
Dương Hiên thức trắng cả đêm để xử lý đống tài liệu về Lĩnh Nam.
Kỳ thực, thời gian này mặc dù những tiến triển về thông tin liên quan ở chỗ Đường Kế Đức cũng chậm chạp, nhưng với dựa theo những hiểu biết của Đường Kế Đức, anh cũng đã thu thập được không ít chứng cứ về những kẻ trộm mộ, chỉ là chứng cứ dù nông hay sâu thì cũng vẫn không đủ.
Dương Hiên vẫn chưa kịp tiếp hành phân loại, có điều trước mắt vẫn phải cùng Đường Kế Đức tham gia vào việc trộm mộ, nếu như lần này có thể bắt được vài tên trộm mộ khét tiếng như Đường Kế Đức thì nhiệm vụ của anh cũng sẽ kết thúc.
Dù sao bây giờ mức độ tu luyện cũng đã thâm sâu hơn, cả đêm không ngủ cũng không khiến anh mệt mỏi, chi bằng bây giờ xử lý cho xong chỗ tài liệu cần giao nộp cho cảnh sát để sau này đỡ tốn thời gian bàn giao, anh cũng có thể nhanh chóng trở về với người mà anh luôn mong mỏi nhớ nhung trong lòng.
Anh đã đi lâu như vậy rồi, nỗi nhớ nhà trong lòng sớm đã thôi thúc khiến anh rất nhớ người vợ xinh đẹp yêu kiều của mình.
Trưa ngày hôm sau, sau khi Dương Hiên tan học đã không cùng đến nhà ăn với Trần Trừng mà đứng đợi ở cửa trường đại học Lĩnh Nam theo đúng như lời hẹn trước đó.
Xe của Đường Kế Đức cũng đúng hẹn mà đến, Dương Hiên liếc nhìn ngôi trường có lẽ sẽ không trở lại nữa, không chút lưu luyến bước lên chiếc xe Rolls-Royce màu đen.
Đường Kế Đức không có ở trên xe, Dương Hiên cũng không hỏi gì, nhắm mắt nghỉ ngơi, lắng nghe những âm thanh bên ngoài xe.
"Dương tiên sinh, đến nơi rồi."
Dương Hiên đang ngủ say thì lái xe đột nhiên dừng lại đánh thức anh dậy.
Dương Hiên với tay mở cửa bước ra, ánh nắng chói chang bên ngoài khiến anh nhíu mắt lại, đầu mũi ngửi thấy mùi bùn đất khô mát lạnh.
Dương Hiên hít căng một phổi không khí tươi mát thoải mái ở đây, sau đó đi về phía Đường Kế Đức đang đứng đợi sẵn cùng vài người nữa.
"Hừ, tôi còn đang tò mò không biết ông chủ Đường sẽ mời đến đại sư cao cấp nào nữa, hóa ra lại chỉ là một tên nhóc vô danh tiểu tốt thì có thể làm được cái gì chứ?"
Ngoài Đường Kế Đức còn có bốn người nữa, trong đó có hai người đã đồng hành cùng Đường Kế Đức từ những ngày đầu đi trộm những ngôi mộ cổ đại thần bí, xếp hạng thứ ba và thứ tư.
Còn lại hai người một người là chuyên gia dẫn đường trộm mộ do Đường Kế Đức tìm về, một người chuyên về các cơ quan trong hầm mộ, Uông đại sư.
Người dám mỉa mai Dương Hiên, thậm chí dám đối đầu với Đường Kế Đức đương nhiên phải là người có năng lực chuyên môn có thể đồng hành cùng với Đường Kế Đức trong sự nghiệp trộm mộ rồi.
Người đứng vị trí thứ ba có thân hình gầy gò ốm yếu, khuôn mặt xấu xí vừa nhìn đã biết không phải người tốt, không phải dạng người ưa nhìn, người này thuộc loại có khuôn mặt vô cùng gian xảo quỷ quyệt.
Chỉ cần nhìn cách hắn ta liếc nhìn khinh thường Dương Hiên, không đợi Dương Hiên đến để cùng đi vào thông đạo đã một mình dẫn đầu đi trước.
Những người khác nhìn thấy Dương Hiên trẻ tuổi như vậy, cũng chẳng phải là một chuyên gia giám định đá quý nổi tiếng nên đương nhiên sẽ cảm thấy Dương Hiên không có năng lực nổi bật gì.
Trong lòng còn tự đoán anh có lẽ là kẻ ăn chơi trác táng nào đó của Đường gia chắc là biết được Đường Kế Đức đến trộm mộ nên năn nỉ Đường Kế Đức cho mình giả danh chuyên gia giám định để được đến cùng thôi.
Những người khác trong lòng đều coi thường, nhưng đối đầu với thân phận của Đường Kế Đức thì cũng không nói gì nhiều, Đường Kế Đức chỉ gật đầu, nhanh chóng đi theo những người đi trước.
Đường Kế Đức nhìn Dương Hiên đi vào, liền lên tiếng giải thích: "Xin lỗi cậu, mấy người ưu việt thì thường hay quen thói ương ngạnh, nói chuyện có chút khó nghe đã khiến thầy Dương phải chịu thiệt thòi rồi."
Dương Hiên cũng không tỏ vẻ tức giận, lắc đầu nói: "Đi thôi."
Đường Kế Đức thấy Dương Hiên không tức giận nên cũng thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng đi theo.
Còn đám người đi phía trước trong lúc chờ hai người Dương Hiên đuổi kịp đến thì dừng lại ở một chỗ trong động, không hề có hành động gì.
"Sao vậy? Sấu Hầu Tử?"
Sấu Hầu Tử cũng chính là người xếp hạng thứ ba ban nãy xuất phát đầu tiên.
Đường Kế Đức liếc nhìn thấy người đồng hành đang lúng túng, ánh mắt lại chuyển đến hai người dẫn đường đang nhăn mặt phía trước.
Dương Hiên nhìn hang động phía trước, liền hiểu ra.
Đó lại là trận pháp, hơn nữa còn là một trận pháp được lưu giữ khá hoàn chỉnh, xem ra huyệt mộ này không hề đơn giản.
Sấu Hầu Tử cũng không còn so đo chuyện Đương Kế Đức gọi đến một tên non choẹt mới chân ướt chân ráo vào nghề, hắn ta giơ tay vuốt nhè nhẹ bên ngoài hang động, vẻ mặt tỏ ra vô cùng buồn bực.
"Rõ ràng lần trước đến chúng ta có thể đi vào bên trong hang động này, vậy mà lần này không biết tại sao vừa mới đến trước cửa đã bị một cỗ năng lượng kỳ dị đẩy ra ngoài?"
Mấy người khác cũng đang trăn trở không biết tại sao, Đường Kế Đức vừa nghe xong liền khẽ động thân hình, đi về hướng đám dây leo tạo thành một tấm màn che trước cửa hang động.
Đường Kế Đức vừa lại gần đám dây leo liền bị một thế lực vô hình đẩy lùi lại, giống như có một người đang đứng trước mặt Đường Kế Đức đẩy ông ta một cái.
Đường Kế Đức nhẹ nhàng dịch chuyển, đứng vững lại, trong miệng liên tục lẩm bẩm: "Cổ quái, cổ quái, thật sự quá cổ quái."
Bàng lão tứ xếp vị trí thứ tư trong danh sách những kẻ trộm mộ nhìn bậc thầy về cơ quan một cách đầy hi vọng vội vàng hỏi: "Uông đại sư, anh xem đã xảy ra vấn đề gì rồi?"
Uông đại sư toát mồ hôi, giở la bàn trong tay ra nhìn, lúc ẩn lúc hiện tìm phương hướng đến mấy lần nhưng đều không thể xác định được vì kim chỉ nam cứ xoay tròn không ngừng.
Rõ ràng lúc này không thể trông chờ được vào vị Uông đại sư này.
"Phải làm sao đây? Vừa mới vào đến cửa động đã mắc kẹt thế này thì nói gì đến vào đến bên trong chứ."
Vừa mới đến cửa cổ mộ đã phải quay ra, đám người Đường Kế Đức e là sẽ không có được đống kho báu trước mắt mà phải tay không ra về.
Dương Hiên đương nhiên cũng không muốn bỏ qua cơ hội một lần tóm gọn được chứng cứ phạm tội của đám người này.
Nghĩ đến việc mình đã báo cho tổ C và cảnh sát Lĩnh Nam, Dương Hiên chỉnh lại máy quay lén, bước lên phía trước nói:
"Để tôi thử xem."
Đường Kế Đức cũng không biết Dương Hiên còn có khả năng về các cơ quan, trong lòng có chút nghi ngờ, nhưng hiện tại cả đám người đều không ai có cách nào, còn nước còn tát, nói không chừng Dương Hiên thật sự có thể phá vỡ được chướng ngại trước cửa động này.
Nhưng những người khác thì có lẽ không nghĩ vậy.
"Ranh con, mặc dù tao không biết mày được ông chủ Đường nhặt về ở xó xỉnh nào, chuyên gia giám định gì đó hay là con cháu trong nhà ông chủ Đường muốn đến mở mang kiến thức gì đó cũng được, nhưng ngay đến cả người am hiểu về các cơ quan ám khí nổi tiếng như Uông đại sư còn không thể làm gì được, một tên vắt mũi chưa sạch như mày chơi súng cao su thì được, chứ lại dám ăn nói ngông cuồng ở đây, tính giỡn mặt với các ông nội của mày à!"
Sấu Hầu Tử vốn đã không hài lòng với việc Đường Kế Đức đưa đến một kẻ vô dụng, lúc này mọi người đều đang vắt óc suy nghĩ để tìm cách thì cái tên tiểu tử ngoại đạo này lại dám nhảy ra giả vờ giả vịt, đúng là đổ thêm dầu vào lửa, khiến hắn ta vô cùng tức giận.
Vẻ mặt Bàng lão tứ cũng rất khó coi trừng mắt nhìn Dương Hiên, mặc dù nể mặt Đường Kế Đức nhưng giờ cũng không nhịn nổi mấy lời khó nghe nói:
"Cậu tốt nhất là nên ngoan ngoãn núp sau lưng ông chủ Đường đi, giữ lấy an toàn cho bản thân, đừng có gây rối lúc người lớn đang bận rộn nữa."
Dương Hiên liếc nhìn hai người còn lại, vẻ mặt họ cũng cho rằng Dương Hiên đang gây chuyện, làm cản trở việc của bọn họ, dường chỉ có Đường Kế Đức miễn cưỡng tin tưởng anh.
Dương Hiên mỉm cười như không bận tâm lắm, giơ tay về phía người đứng đầu trong giới chuyên về cơ quan Uông đại sư.
"Đưa tôi mượn la bàn."