“Theo tôi thấy, đây là một thằng nhóc to xác thôi?”
“Anh dám sỉ nhục người của Côn tông tôi, muốn chết hả?” Hướng Tử Mặc nhướn mày, một thanh gậy thép không biết từ lúc nào xuất hiện trên tay.
“Sợ cậu không làm được thôi?” Thiền Dư cũng không sợ hãi, rút thanh kiếm dài của mình ra.
“Để chúng tôi bớt lo lắng đi!” Ngụy Ngư Nặc lên tiếng khuyên can, nhưng trên mặt lại mang thần sắc như coi kịch hay.
Biểu cảm của Hướng Tử Mặc và Thiền Dư đều rất khó chịu, cùng nhau ngồi xuống.
Dương Hiên đi bên cạnh Triệu Vô Đạo, hai người lùi về sau cùng đám người trong lúc âm thanh huyên náo.
“Anh bị người của Văn tông loại bỏ rồi sao?” Dương Hiên nhớ lại tất cả chuyện xảy ra lúc đến Văn tông hôm đó, rồi hỏi một câu.
“Sư tỷ cho phép tôi mở lò luyện, luyện thêm vài viên Dưỡng Khí đan.” Triệu Vô Đạo nhìn chằm chằm vào võ đài, nhẹ giọng nói, “Có vài tên không được thoải mái, thường xuyên kiếm chuyện.”
“Anh ra tay giáo huấn bọn họ rồi sao?”
“Sư tỷ đã giúp tôi…”
“Có phải anh trộm bí quyết đúng không? Nếu không thì đám người đó cho dù khó chịu với anh, cũng sẽ không thể hiện thẳng thừng ra.” Dương Hiên nói một cách kì lạ.
“Nếu chúng ta không bộc lộ thực lực, chỉ có thể dùng cách này.” Triệu Vô Đạo mỉm cười tự nhiên.
“Cũng phải…” Dương Hiên không phiền não như vậy, lúc đầu vào Đạo tông còn tưởng sẽ thua thiệt, giờ xem ra Đạo tông này lại là lựa chọn tốt nhất của anh.
Có lòng trồng hoa, hoa chẳng nở, vô tình cắm liễu, liễu lại xanh là thế này sao?
Dương Hiên khẽ lắc đầu, quay người đi.
Ngày hôm sau, Dương Hiên tiếp tục rút thăm, lúc thấy tên của đối thủ là Lưu Nghị, anh nhếch mép cười, thật là có duyên.
Trước đây Lưu Nghị làm bẽ mặt Dương Hiên ở Văn tông một lần, xem ra ông trời cũng giúp mình, để cho hắn lên võ đài.
Vốn dĩ Dương Hiên quyết định giả vờ thua cuộc, lúc này lại từ bỏ ý nghĩ này.
Lưu Nghị nhìn tờ giấy trong tay, cười khẩy.
“Cái tên phế vật tuyệt mạch của Đạo tông sao? Hừ, món nợ nửa tháng trước, chúng ta tính trên võ đài luôn đi, đến lúc đó đánh mày đến nổi đứt hết kinh mạch, đừng có trách tao đó!”
“Là tên phế vật mày chủ động tìm đến cửa khiêu khích, đúng người đúng tội thôi!”
Trong lòng Lưu Nghị ra sức tưởng tượng cảnh mình đánh Dương Hiên đến bộ dạng sùi bọt mép, trên mặt lộ ra nụ cười sảng khoái.
Nhóm bốn người Ngọa Long, bây giờ An Hữu Ý và Nhiếp Dương đều bị loại theo kế hoạch.
Chỉ có Triệu Vô Đạo và Dương Hiên trong danh sách, cuối cùng, một cú đá bay lên của Triệu Vô Đạo làm đối thủ trực tiếp ngã lăn ra đất.
Trận này, lại là Triệu Vô Đạo thắng.
Mọi người ngạc nhiên, tên tuyệt mạch này lại có tiến bộ nhanh rõ rệt như vậy sao?
Lưu Nghị thấy cảnh tượng này, trong lòng càng thêm phẫn nộ, nếu mang đan dược của tên nhóc này cho mình, tiến bộ của mình càng nhanh hơn!
Trong lúc đang nổi nóng, Lưu Nghị dùng ánh mắt dữ tợn nhìn chằm chằm vào Dương Hiên.
Dương Hiên đón nhận ánh mắt của hắn, từ từ nghiêng đầu, chỉ thấy nụ cười tàn độc của Lưu Nghị, sau đó hắn đưa tay lên làm tư thế cắt cổ, giả vờ hung tợn cắt một nhát.
Đây là tư thế cực kì khiêu chiến, sau đó Dương Hiên nhìn thấy Lưu Nghị nhấp môi nói: Mày chết chắc rồi!
Dương Hiên thu tầm nhìn lại, không hề để tâm đến hắn, lúc này anh chỉ nghĩ tối nay nên ăn gì.
“Trận tiếp theo, Đạo tông Dương Hiên đối đầu với Văn tông Lưu Nghị, mời hai vị lên sàn đấu!”
Trong lòng Lưu Nghị vô cùng kích động, đầu tiên là Dương Hiên, sau đó là Triệu Vô Đạo, tao muốn xóa sổ bọn mày từng đứa một!
Võ đài vô tình, một khi đã lên võ đài thi đấu, nếu bị đánh đến thương tích đầy mình hay thậm chí là chết, thì đối phương cũng không chịu trách nhiệm!
Con đường tu đạo, vốn dĩ là vô tình, người trong võ trường đều chuẩn bị tốt tư tưởng.
Dương Hiên nhẹ nhàng nhảy lên võ đài.
Lưu Nghị cười lớn, “Tao lại muốn xem thử, mày còn có thể ngang ngạnh đến lúc nào!”
Mọi người bắt đầu thì thầm bàn tán.
“Tôi nghe nói Lưu Nghị là thiên phú xếp trong top 3 đám đệ tử mới của Văn tông, Dương Hiên này sợ đến lạnh người luôn rồi.”
“Cũng không hẳn, mấy trận đấu trước Dương Hiên đều giành chiến thắng, vận khí của cậu ta cũng không thể luôn tốt như vậy chứ?”
“Trước một sức mạnh thực lực như vậy, người gặp may sợ rằng cũng sẽ mất luôn cái mạng, tôi không đánh giá cao Dương Hiên.”
“Tôi cũng không đánh giá cao, trận pháp của Đạo tông vốn không thích hợp quyết chiến trên võ đài, đừng nói đến sự khác biệt lớn giữa thực lực của Dương Hiên và Lưu Nghị.”
Trên võ đài cao.
Thiền Dư nói với Nhan Sơ Nhu: “Nhan sư muội, chúc mừng em, nếu như không có gì ngoài ý muốn, trận này đoán chắc là Văn tông của em thắng rồi.”
Hướng Tử Mặc châm biếm nói, “Anh võ đoán quá rồi, tôi không đánh giá cao Lưu Nghị, Đạo tông luôn giành chiến thắng với những đòn đánh bất ngờ, tôi tin dưới dự chỉ dạy của Ngụy sư muội, Dương Hiên còn có những chiêu hiểm.”
“Chiến thắng bất ngờ chỉ tồn tại dưới tình hình thực lực hai bên ngang nhau, đạo lý này cậu cũng không hiểu sao?”
“Không hiểu!”
“Cậu…” Thiền Dư giận sôi máu.
Còn ba người khác cũng mặc kệ, tùy ý cho hai người cãi nhau, im lặng không nói gì.
...
Lưu Nghị thật sự là thiên tài trong đám đệ tử mới của Văn tông, nhưng hắn không biết rằng đứng đối diện đó chính là quái vật đã đạt tới cảnh giới Trúc Cơ tầng ba.
Lưu Nghị một tháng trở lại đây, khổ cực tu luyện từ luyện khí tầng bốn cơ bản lên luyện khí tầng bốn đỉnh cấp.
Trong sự vui mừng, lòng kiêu ngạo của hắn càng lúc càng mãnh liệt.
Do đó, trong mắt hắn ta chỉ có Tạ Minh Thành mới là thiên tài số một.
Hắn chẳng xem Dương Hiên ra gì.
Tay phải Lưu Nghị đưa ra khỏi áo, mấy quân cờ vây màu trắng xuất hiện giữa những kẽ tay của hắn.
Văn tông dùng cầm kỳ thi họa đả thương người khác, Lưu Nghị không có hứng thú với đàn, cho nên trực tiếp dấn thân vào đánh cờ.
Hơi thở trầm xuống, mắt của Lưu Nghị mở to, dường như toàn bộ võ đài tạo thành một bàn cờ cực lớn.
“Lạc Tử!” Lưu Nghị niệm chú, phất tay ra.
Vài quân cờ màu trắng bay thẳng đến trước mặt Dương Hiên!
Vù vù vù!
Cơ thể Dương Hiên loạng choạng lùi về phía sau mấy bước, giả vờ nhếch nhác lăn lộn trên mặt đất.
“Hừ, đánh cho mày ngã sấp mặt!” Lưu Nghị thầm cười lạnh lùng, quân cờ trái phải màu đen đã bố trí xong xuôi.
Trận pháp trong tay Dương Hiên đã vẽ xong, anh tiếp tục bay ra thêm lần nữa.
Võ đài trên nền đất, nơi này dùng trận pháp chữ Thổ thì uy lực là lớn nhất!
“Hự!”
Tia sáng màu vàng xuất hiện trong tay Dương Hiên, rồi nhanh chóng chiếu xuống, tóc của Dương Hiên bị thổi bay lên.
“Không tự lượng sức.” Lưu Nghị thấy Dương Hiên vật lộn chao đảo, chân phải đạp mạnh trên đất, cả người bay về phía Dương Hiên.
Sau đó, Lưu Nghị cảm thấy không ổn lắm, chỉ thấy giữa võ đài đột nhiên bắt đầu rung chuyển!
Có vô số chuỗi đá bay ra!
Giống như những con thuồng luồng nhỏ, không ngừng quấn lấy nhau, bay về phía Lưu Nghị trên không trung.
“Trò bịp bợm cỏn con!” Ánh mắt Lưu Nghị thể hiện sự giễu cợt.
Quân cờ trắng đen đồng thời bay ra, va chạm…
“Ầm”
Một tiếng nổ vang ầm trời truyền đến, chướng khí mù mịt trên sàn, chuỗi đá bị những quân cờ phá vỡ thành bụi phấn.
Dưới sàn đấu.
“Xảy ra chuyện gì? Xảy ra chuyện gì rồi…”
“Ô đệch, trận pháp của Dương Hiên có phần hung dữ.”
“Miệng hùm gan sứa thôi, bị thế cờ của Lưu Nghị phá vỡ rồi...”
Người nói câu này là một nữ đệ tử của Văn tông, “Xem đi, chưa đến mười chiêu, Dương Hiên chắc chắn bị Lưu Nghị đánh bại!”
Mọi người ngước mắt nhìn lên, Dương Hiên lúc này đã thua liên tiếp, vài lần suýt chút nữa bị quân cờ ác liệt của Lưu Nghị tấn công chỗ hiểm, nếu tiếp tục đánh sợ rằng Dương Hiên sẽ thất bại thảm hại.
Ngụy Ngư Nặc nhìn thấy cảnh này, cũng đổ mổ hồi thay cho Dương Hiên, trận pháp chữ Thổ là trận pháp hữu dụng nhất khi sử dụng trên võ đài mà cũng không có tác dụng, vậy Dương Hiên…
“Nhan sư muội, kết thúc trận đấu đi! Trận này Đạo tông nhận thua…”
Ngụy Ngư Nặc không muốn người đàn ông duy nhất trong Đạo tông lại bị người khác đánh tàn phế khi vừa vào có một tháng.