“Cốc cốc cốc”
Dương Hiên vừa quay về phòng trong khách sạn, anh đang quan sát xung quanh căn phòng một lượt, thì có tiếng gõ cửa vang lên.
“Bữa tối tôi gọi đấy, tối nay anh cũng chưa ăn gì đúng không? Chúng ta ăn cùng nhau đi?”
Thái Mỹ Lâm vốn định ra ngoài đi dạo, tiện thu thập thêm được chút tin tức gì thì càng tốt. Nhưng cô lại nhớ tới ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống mình của Khưu Đạo Khuê vào hôm qua, mặc dù cuối cùng hắn ta đã bị Dương Hiên đánh cho thành thái giám, nhưng khó đảm bảo được rằng hắn sẽ không cử người theo dõi bọn họ. Hiện giờ mà đi ra ngoài một mình, thì có khả năng sẽ tự chui đầu vào lưới, thế nên cả ngày trời cô chỉ có thể vùi mình trong phòng lướt web.
Mặc dù hiện giờ chỉ đi mở cửa lấy bữa tối, nhưng đối với một người không được ra khỏi cửa cả một ngày như Thái Mỹ Lâm mà nói, thì đây chính là một chuyện vô cùng phấn khởi.
Dương Hiên cũng chưa ăn tối, anh gật đầu đồng ý rồi nhìn lướt qua một vòng trong phòng, không có vấn đề gì cả.
“Hôm nay tôi nằm bẹp dí ở trong phòng cả ngày, đã gọi rất nhiều đồ ăn ngon, tôm om mỡ, sườn heo chua ngọt, thịt kho tàu,....”
Thái Mỹ Lâm cảm ơn nhân viên phục vụ của khách sạn rồi nhận lấy xe đẩy, cô từ từ đẩy xe thức ăn ba tầng vào trong phòng.
Dương Hiên không để ý lắm chỉ ừ vài tiếng, anh nghĩ thầm đêm nay anh và Thái Mỹ Lâm lại phải tách ra ngủ, có thể Vương Binh sẽ hoài nghi, nhưng anh không thể trực tiếp nói với Thái Mỹ Lâm rằng đêm nay tôi và cô ngủ cùng nhau đi, lời nói như thế thật sự vô cùng vô lễ, lưu manh.
Dương Hiên đang cảm thấy khó xử, thì đột nhiên ngửi thấy một mùi hương kì lạ, anh chợt nhìn về phía phát ra mùi hương,
“Oa, con vịt nướng này có vẻ rất ngon đấy, bên ngoài hơi cháy nhưng bên trong thì rất mềm, vừa nhìn thấy đã biết đây là vịt nướng Bắc Kinh chính tông rồi.”
Thái Mỹ Lâm đặt hết đồ ăn lên bàn ăn, rồi mở giấy bạc trắng tinh ra, vẻ mặt đầy say mê.
“Cẩn thận, mau đóng lại.”
Dương Hiên không nhìn thấy trên đĩa có món ngon gì mê người cả, ngoài con rắn hổ mang hai đầu đang chờ trực cắn người ra, mắt anh không thấy được một mẩu vịt nướng nào.
Không ngờ trên người con rắn này lại còn có ảo giác, nếu không phải mũi anh thần kì hơn người bình thường, có thể ngửi thấy được điều khác thường trong đó, rồi sử dụng linh thức để kiểm tra, thì đến bản thân anh cũng mắc bẫy.
Thủ đoạn thật độc ác, Dương Hiên nhớ tới những cạm bẫy đa dạng mà anh gặp trên đường trở về, ánh mắt lập tức trầm xuống.
“Gì cơ!”
Thái Mỹ Lâm thấy Dương Hiên hét lên với mình thì mặt mày ngơ ngác, không kịp hiểu được vì sao Dương Hiên lại hét lên, thì bỗng dưng tay cô tê rần.
“Á...........”
Thái Mỹ Lâm đau đớn kêu lên, cái nắp trên tay lập tức rơi xuống đất vang lên một tiếng, cô quay người nhìn lại, thì thấy được không biết trên tay từ lúc nào đã có một con rắn hổ mang hai đầu đang hung hăng cắn vào gan bàn tay cô.
Trong nháy mắt vẻ mặt Thái Mỹ Lâm tràn ngập vẻ kinh hoàng, trong lòng cô cũng vô cùng sợ hãi, cho dù có là cảnh sát thì cô vẫn là phụ nữ, mà phụ nữ bẩm sinh đã có nỗi sợ hãi với rắn rồi.
“Cô đừng nhúc nhích.”
Vẻ mặt Dương Hiên vô cùng nghiêm túc, anh bước nhanh tới dùng tay bóp lấy đầu con rắn hổ mang hai đầu, con rắn hai đầu phát hiện mình bị Dương Hiên kiềm chế thì lập tức buông Thái Mỹ Lâm ra, hung ác lao về phía Dương Hiên, đầu rắn đã bị khống chế nên thân dưới của nó không ngừng vùng vẫy, nó uốn lượn quấn quanh cánh tay của Dương Hiên.
Dương Hiên nhíu mày, anh còn định cho con rắn này một đường sống, bởi vì con rắn hổ mang hai đầu này thuộc loại hiếm có, lại còn chứa thiên phú bẩm sinh - năng lực mê hoặc, anh cảm thấy nó chắc chắn có huyết mạch của linh thú, không chừng một ngày nào đó anh lại tìm được phương pháp có thể kích động huyết mạch linh thú của nó, thì trong thế giới tu chân hiện đại đang thiếu hụt linh thú này, bản thân anh có thể bồi dưỡng được một con linh thú.
Nhưng con rắn độc này thật sự rất hung hãn và ương ngạnh, cho dù bị anh bóp chặt tới mức hơi thở thoi thóp, nhưng vẫn nhất quyết muốn cắn vào tay anh một phát.
“Dương Hiên...... Tôi khó chịu quá.......”
Dương Hiên mải đấu với con rắn mà quên mất Thái Mỹ Lâm đã trúng độc ở một bên, trong lòng anh cảm thấy hơi áy náy xấu hổ.
Hiện giờ một tay của anh bị rắn độc quấn quanh, hành động không tiện, con rắn này có lẽ không thể giữ lại được rồi, tay Dương Hiên chuyển động tạo ra một luồng linh khí, đang định giết chết con rắn.
Thì bỗng dưng cơ thể con rắn cứng đờ, sau đó lập tức hăng hái nhảy lên vài cái, đôi mắt nó toát ra niềm vui sướng thân thiết, nó lập tức nới lỏng thân mình, dùng hai cái đầu cọ cọ vào bàn tay Dương Hiên, ngoan ngoãn lấy lòng.
Dương Hiên hơi ngơ ngác, lại cảm thấy khoảng khắc này giống như vở hài kịch, nhưng trước mắt cứu Thái Mỹ Lâm mới là việc quan trọng nhất, lúc này sắc mặt Thái Mỹ Lâm đã biến thành màu đen, đôi môi tím tái, đoán không lầm thì có vẻ cô cầm cự không nổi hai phút nữa rồi.
Dương Hiên để con rắn trở về bàn ăn, ngón tay tụ hợp linh khí bốn phía, nhanh chóng điểm vài chỗ trên người Thái Mỹ Lâm, trước mắt cần ức chế độc tính, anh vốn định tiếp tục dùng linh khí để châm cứu, đẩy hết độc rắn ra khỏi cơ thể Thái Mỹ Lâm, nhưng bỗng dưng nhớ ra, lúc này phòng bọn đã hoàn toàn bị Vương Binh theo dõi, nếu biểu hiện của anh quá mức kì lạ, sẽ khiến cho Vương Binh không khỏi nghi ngờ.
May là từ sau khi anh bắt đầu tiếp xúc với đan dược, thì lúc nào cũng mang theo bên mình một bộ kim bạc.
Dương Hiên không quan tâm việc sẽ bại lộ y thuật của mình, anh nhanh chóng lấy kim bạc từ trong vali ra, khó xử nhìn thoáng qua Thái Mỹ Lâm đang ngất xỉu, anh thầm nghĩ khi làm nghề y cứu người, trong tình huống cấp bách thì bản thân chỉ có thể bất đắc dĩ mạo phạm mà thôi.
Dương Hiên vốn định nhắm mặt lại, nhưng nhớ tới Vương Binh đang giám thị ở khắp mọi nơi, thì trong lòng thầm chửi một tiếng, bản thân chỉ có thể cố gắng trấn định, anh bình tĩnh cởi quai áo ngực của Thái Mỹ Lâm, nhưng vẫn để lại áo ngực bao bọc lấy dãy núi to lớn cao ngạo.
Làn da trắng không tì vết thật sự vô cùng quyến rũ, Dương Hiên hơi ngượng ngùng, nhưng cũng may phía dưới Thái Mỹ Lâm có mặc quần giữ nhiệt, chỗ anh cần châm huyệt vị cũng không phải ở nơi tư mật, cho nên không cần cởi ra.
Nếu không hôm nay cơ thể của Thái Mỹ Lâm sẽ bị anh và đám người đang theo dõi kia thấy sạch sẽ.
Dương Hiên bất chấp cảm giác ngại ngùng trong lòng, tay phải di chuyển lên xuống, từng hàng kim bạc lóe sáng rồi biến mất khỏi bọc vải, liên tiếp châm vào các yếu huyệt trên người Thái Mỹ Lâm.
Thời gian dần trôi qua, trên tay Dương Hiên cũng đã không còn sót lại kim bạc, chiếc kim bạc cuối cùng cắm vào huyệt Bách Hội, nơi có thể lấy mạng người.
Cả người Thái Mỹ Lâm chấn động, tay Dương Hiên giống như có thanh sắt vậy, anh vung bàn tay lên, kim bạc trải rộng các huyệt vị đồng loạt trở về trong tay.
“Phụt..........”
Thái Mỹ Lâm bật dậy phun ra một ngụm máu đen, những vết đen trên mặt cũng dần dần biến mất, cô nặng nề thiếp đi.
Dương Hiên gở kim bạc xuống, bế Thái Mỹ Lâm lên, đặt lên trên giường, sau khi đắp cho cô một cái chăn mỏng thì mới từ từ thu dọn những thứ tán loạn trong phòng.
“Cốc Cốc Cốc”
Dương Hiên vừa mới tiêu độc cho kim bạc xong, đang định cất lại thì tiếng gõ cửa lại vang lên.
Ai nữa vậy? Chẳng lẽ lại là âm mưu quỷ kế gì?
Trong mắt Dương Hiên hiện lên vẻ lạnh lùng, linh thức quét ra ngoài, xuyên qua cửa có thể nhìn thấy rõ ràng người đến là Vương Binh.
Dương Hiên âm thầm thở ra một hơi, sau đó vẻ mặt lại trở nên nghiêm túc, anh giả vờ không biết mở cửa: “Ồ, anh Binh, sao anh lại quay lại rồi?”
Vừa rồi đàn em của hắn ta đã nhìn thấy hết được mọi chuyện xảy ra với Dương Hiên từ trong camera giám sát, sau đó đã lập tức thông báo cho hắn.
Trong lòng Vương Binh xuất hiện nghi ngờ, hắn ta cũng có nhiều thắc mắc muốn hỏi, nhưng bỗng nhớ ra việc hắn ta theo dõi là bí mật, Dương Hiên không biết chuyện này, nếu hắn trực tiếp dò hỏi Dương Hiên, thì có vẻ giống như không đánh đã khai, sẽ phá vỡ tình hữu nghị mà hai người vốn mới lập ra chưa được bao lâu.