Mục lục
Rể quý trở về (full 414 chap) – Truyện tiểu thuyết ngôn tình tác giả: A Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ông vẫn nên giữ lại vị trí này cho mình đi, tôi không cần. Chuyện năm đó cho dù ông có làm như thế nào đi chăng nữa thì cũng không thể cứu vãn được. Tôi cũng sẽ không trở về gia tộc Bắc Minh đâu, bây giờ tôi đã có nơi để thuộc về", mặc dù người này tỏ ra rất kiên định, nhưng trong mắt ông ta vẫn còn một chút không đành lòng.

“Bắc Minh Phong, đã nhiều năm như vậy rồi, ông vẫn không thể buông mọi chuyện xuống sao?”, giọng nói run rẩy của đại trưởng lão khiến người nghe thấy cảm thấy thương xót.

"Nếu mẹ của ông bị giết một cách dã man, vậy thì ông có bỏ qua không? Tôi cũng là người bằng xương bằng thịt, không phải kẻ lòng dạ sắt đá", người này tức giận nói.

“Vậy rốt cuộc ông muốn tôi làm như thế nào thì ông mới chịu trở về gia tộc?”, sắc mặt đại trưởng lão hết sức thành khẩn.

“Ông đừng lãng phí sức lực nữa, tôi sẽ không quay trở lại đâu. Hôm nay tôi đến đây gặp các người, là muốn nói cho các người biết, ngày mai không được phép gặp người có tên là Dương Hiên. Mong các người cân nhắc kỹ chuyện này, nếu không sẽ gặp phải tai họa thảm khốc", người đó nói xong liền quay đầu đi thẳng.

Nhìn bóng lưng của ông ta sau lời nhắc nhở đó, trong ánh mắt của đại trưởng lão tràn đầy tiếc nuối: "Đều là lỗi của tôi, nếu tôi có thể châm chước một chút, vậy thì chúng ta cũng sẽ không để cho đệ tử có tư cách nhất của gia tộc rời khỏi gia tộc. Nếu ông ta ở trong gia tộc, chúng ta có thể hòa làm một và trở thành gia tộc lớn nhất cả nước, hoàn thành tâm nguyện của gia tộc Bắc Minh chúng ta trong nhiều năm qua".

Trong ánh mắt của hai vị trưởng lão còn lại cũng tràn đầy tiếc nuối. Một gia tộc có hai cao thủ bảo vệ, là điều mà những gia tộc khác không thể có được, vượt qua bọn họ là một chuyện chắc chắn.

“Đại ca, mọi chuyện đã như vậy rồi, anh cũng đừng buồn nữa. Hơn nữa chúng ta cũng đã rất cố gắng rồi, ông ta không đồng ý, thì chúng ta cũng đành chịu", nhị trưởng lão nói.

Đại trưởng lão gật đầu, sự tiếc nuối vẫn đong đầy trong ánh mắt.

“Thực lực của ông ta mạnh hơn so với trước kia, giờ tôi chưa chắc đã là đổi thủ của ông ta”, lời này của đại trưởng lão khiến hai người còn lại kinh ngạc.

“Nghe lời ông ta đi, không cần gặp người tên là Dương Hiên”, nói xong, ông ta chậm rãi đứng dậy trở về phòng.

Sáng sớm hôm sau, Dương Hiên đứng dậy thu dọn một chút, trong lòng vẫn rất căng thẳng, nếu gặp trưởng lão của bọn họ nhất định sẽ bị lộ tẩy. Ngay lúc mong đợi Trương Hạo xuất hiện giúp đỡ, thì Trương Hạo lại vẫn không chịu đến.

Đúng lúc này, tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên, anh định thần lại, trong lòng thầm nghĩ không kịp nữa rồi, cố gắng nỗ lực thực hiện cho đến cùng vậy.

“Tôi biết rồi, thu dọn đồ đạc xong lập tức đi ngay”.

Lúc này, người gõ cửa nói: "Tộc trưởng bảo tôi đến thông báo với anh không cần đi nữa, các vị trưởng lão gần đây rất bận, qua một thời gian nữa sẽ để anh gặp họ sau".

Dương Hiên thở phào nhẹ nhõm, như vậy thì sẽ không bị bại lộ, anh nói: "Được rồi, tôi biết rồi”.

Sau bữa ăn đơn giản, anh đi đến khu vườn của gia tộc Bắc Minh, rồi lang thang đi dạo, đi được một đoạn thì thấy một bà lão đang dọn dẹp vệ sinh.

Sau khi kiểm tra xung quanh không có người, anh mới bước tới mỉm cười hỏi: "Chào bà, chắc bà làm việc ở đây cũng nhiều năm rồi nhỉ?”

Bà lão gật đầu: “Đã gần năm mươi, sáu mươi năm rồi, tôi đến đây khi mới mười mấy tuổi, đến nay đã bảy mươi tuổi rồi”.

“Đã hơn bảy mươi, mà vẫn ở đây dọn dẹp vệ sinh, thật sự quá khổ cực”, Dương Hiên hơi tức giận, ai lại để cho một người già như vậy dọn dẹp vệ sinh chứ.

“Không phải là gia tộc yêu cầu tôi đến, mà là do tôi tự nguyện đến đây. Một mình ở trong phòng thực sự rất nhàm chán, vì vậy tôi mới đến đây để làm một số công việc, điều chỉnh cuộc sống của mình”, bà lão vừa nói vừa thu dọn rác ở bên cạnh.

Dương Hiên đột nhiên nhận ra mình vừa đổ oan cho gia tộc Bắc Minh: "Bà lão, tôi muốn hỏi bà về một người".

"Hỏi thăm người? Cậu hỏi đúng người rồi đó, tôi đều quen biết với tất cả mọi người trong gia tộc Bắc Minh. Nào cậu nói đi, cậu muốn hỏi ai?", bà lão hứng thú, nhìn Dương Hiên hỏi.

“Bà có biết người tên là Bắc Minh Hồi không?”, Dương Hiên nói tên người này ra, đồng thời đảo mắt nhìn xung quanh đảm bảo rằng không có người khác nhìn thấy.

“Bắc Minh Hồi à, tôi đương nhiên biết ông ta. Trước đây ông ta là một tộc trưởng, bởi vì vợ vi phạm một số việc mà bị cắt bỏ chức vị. Bây giờ có lẽ là ông ta đang ở trong dãy nhà trong sân sau", bà lão suy nghĩ một lát rồi chậm rãi nói.

“Vi phạm? Vi phạm phải chuyện gì?", Dương Hiên tò mò hỏi.

"Theo kết quả điều tra lúc đó, có lẽ là giết chết vợ của người tộc trưởng cũ. Không lâu sau khi tộc trưởng cũ chết, vợ của ông ta cũng bị vợ của Bắc Minh Hồi giết hại. Năm đó chuyện này xôn xao rất lớn, tất cả mọi người trong gia tộc Bắc Minh đều biết. Nhưng theo lời đồn đại, thì vợ của Bắc Minh Hồi bị đổ oan", khi kể chuyện này bà lão rất cẩn thận, bởi vì sợ người khác sẽ nghe thấy.

Dương Hiên suy nghĩ một lát rồi gật đầu, tin tức nhỏ này vẫn khá chính xác.

“Sao bà ấy lại giết vợ của tộc trưởng cũ?”, Dương Hiên lại hỏi.

“Bởi vì cái chết của tộc trưởng cũ, mà vợ của ông ta bị bệnh nặng và cần người chăm sóc. Vợ của Bắc Minh Hồi lúc đó có mối quan hệ rất tốt với bà ấy, thường chăm sóc bà ấy. Không biết vì sao, khi bà ấy thay thuốc cho vợ của tộc trưởng cũ, thì bên trong lại có thuốc độc, giết chết vợ của tộc trưởng cũ”, bà lão nói đến đây, trong ánh mắt hiện lên sự thương xót.

“Quan hệ của hai người đó rất tốt, sao có thể giết bà ấy được? Chuyện này hoàn toàn không thể xảy ra ", bà lão cũng không hiểu nổi.

“Có người nào nhìn thấy vợ của Bắc Minh Hồi tráo thuốc không?”, Dương Hiên liền hỏi.

Bà lão gật đầu: “Có người nhìn thấy, nhưng thuốc không phải là do bà ấy nấu, cũng không phải là bà ấy mua. Lúc đó có người đoán là nhất định là có người muốn hãm hại bà ấy, đổ thuốc độc vào bên trong thuốc trị bệnh, sau đó để cho bà ấy tự mình giúp vợ của tộc trưởng cũ thay thuốc, rồi trở thành chứng cứ xác thực cho việc bà ấy giết người".

Dương Hiên suy nghĩ một lát, đúng có khả năng như vậy.

"Khi giải quyết sự việc đó tôi cũng có mặt, nhìn vẻ mặt của bà ấy, hoàn toàn không giống với bộ dạng giết người. Khi bị kết án, bà ấy không ngừng kêu oan. Nếu như bà ấy thực sự là một kẻ giết người, thì thường sẽ không như vậy”, trong lòng bà lão cũng không tin bà ấy là kẻ giết người.

"Chứng cứ lúc đó quá hoàn hảo đến mức bà ấy không thể phản bác được. Mặc dù không ngừng kêu oan, nhưng bà ấy vẫn bị xử tội chết. Lệnh này do chính đại trưởng lão tự mình ra lệnh, đồng thời chức vị tộc trưởng cũng từ đó mà thay đổi", bà lão thở dài một hơi.

Dương Hiên bất lực lắc đầu, chuyện này rõ ràng đã có người lên kế hoạch.

Đúng lúc này, Trương Hạo đi tới bên cạnh anh, đưa mắt nhìn về phía bà lão, mỉm cười nói: "Bà đi trước đi, tôi có việc muốn nói với người này”.

Bà lão khẽ cúi đầu, xoay người rời khỏi đây.

"Cuối cùng ông cũng tới rồi, buổi sáng tôi sợ chết khiếp, nếu như phải đi gặp trưởng lão của bọn họ, thì nhất định sẽ bị bọn họ lột trần thân phận”, Dương Hiên lớn tiếng nói.

“Tìm được Bắc Minh Hồi chưa?”, Trương Hạo không đáp lại câu nói của anh, mà hỏi một câu khác.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK