Mục lục
Rể quý trở về (full 414 chap) – Truyện tiểu thuyết ngôn tình tác giả: A Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hôm nay Dương Hiên đến, với thân phận khách của Trần Bá Nghiệp, hai người hoán đổi vị trí và thân phận, khiến trong lòng Trần Bá Nghiệp hơi sợ hãi khó hiểu.

Bên trong Tuyên Vân Cư, Ninh Khuynh Thanh măc một chiếc sườn xám màu trắng, bầu ngực phía trước căng phồng, phần vạt áo bên dưới sườn xám hở ra, dài đến trên đùi, khi bước đi, thỉnh thoảng sẽ lộ ra, lúc ẩn lúc hiện có thể nhìn thấy phong cảnh bên trong.

Hôm nay, nói là mở tiệc chiêu đãi, thật sự đến đây không có mấy người, nhưng bên trong Tuyên Vân Cư vẫn giăng đèn kết hoa như thường, không hề lạnh lẽo vắng vẻ.

Chu Thanh Vân và Chu U Du bước vào, nói mấy câu với Ninh Khuynh Thành, sau đó đi đến chỗ dành cho người thượng đẳng.

Chu U Du nhìn người phụ nữ mặc sườn xám kia, cho dù bản thân cũng được xem là xinh đẹp, nhưng ở trước mặt Ninh Khuynh Thành, cũng khó tránh có chút tự ti.

Thật sự nếu nói về tướng mạo, vóc dáng, Chu U Du vẫn có tự tin, nhưng bộ dạng thướt tha và khí chất kia, Chu U Du tự biết mình không phải đối thủ của Ninh Khinh Thành. Vì thế hôm nay đến đây, cũng không dùng nét mặt hòa nhã nhìn Ninh Khuynh Thành.

Khi Chu Thanh Vân nhìn thấy Mạc Văn Thanh một mình đi đến, trong lòng cảm thấy vui mừng, xem ra Mạc gia thật sự muốn phụ thuộc vào Chu gia của mình rồi.

“U Du à, con qua ngồi cùng Văn Thanh đi.”

Gương mặt Chu U Du bỗng tối sầm lại, ngồi bên cạnh nhưng không hề vui vẻ gì.

Dương Hiên cũng theo sau Trần Bá Nghiệp đi vào, nhìn thấy Chu U Du và Mạc Văn Thanh, cũng không bất ngờ lắm, nhưng hai người họ nhìn thấy Dương Hiên lại cô cùng kinh hãi.

Mạc Văn Thanh lập tức nổi nóng, đập tay xuống bàn rồi đứng dậy, “Được lắm, sao mày lại ở đây!”

Chu U Du trừng mắt, cô không hề quên, lúc đầu tên này đã nhiều lần từ chối mình, bây giờ Ninh Khuynh Thanh lại mới anh đến, không phải là muốn mình khó chịu sao?

“Sao tôi lại không thể ở đây?” Dương Hiên thờ ơ nói, “Tôi theo ông chủ đến đây, có vấn đề gì không? Chủ tịch Ninh, cô nói xem?”

Trên gương mặt của Ninh Khuynh Thành không có chút dao động, khẽ mỉm cười, “Đương nhiên là không có.”

Mạc Văn Thanh tức giận lập tức quay đầu sang, “Ông chủ Trần, người này là đàn em của ông à?”

Thân phận sớm đã được sắp xếp cẩn thận, Trần Bá Nghiệp gật đầu, “Gần đây mới theo tôi làm việc, trước đây có gì không đúng, hi vọng Mạc thiếu gia cho tôi chút thể diện, đừng so đo với cậu ấy.”

Nếu như trước đây, Trần Bá Nghiệp sẽ chẳng thèm nói chuyện kiểu này với hắn.

Mạc Văn Thanh nghe thấy câu trả lời này, trong lòng đương nhiên không vui, dựa theo suy nghĩ của hắn, nếu trước đây Dương Hiên đắc tội với mình, thì Trần Bá Nghiệp phải nên trừng trị người này một trận, hoặc kính mình một chén rượu nhận lỗi mới đúng, chứ không phải đơn giản miễn cưỡng cho qua như vậy.

Nghĩ đến việc những võ giả mình phái ra ngoài đều không thấy bóng dáng đâu nữa, Mạc Văn Thanh liền đứng lên, hỏi: “Mày có từng thấy ai đến tìm mày không?”

Dương Hiên nhún vai, “Không có ai, mỗi ngày tôi đều ngủ rất ngon, lẽ nào Mạc đại thiếu gia thật sự đã gọi sát thủ đến ám sát tôi?”

Mạc Văn Thanh nhất thời cứng họng, hừ lạnh một tiếng.

Chu Thanh Vân nhìn thấy cảnh này, hơi híp mắt lại.

Trước đây Chu U Du về nhà có nói mình đã bị người khác ức hiếp, mấy anh trai không ra gì của cô không phải là không nghĩ cách để chỉnh đốn tên nhãi ranh này, nhưng đều để tên nhãi ranh trước mắt này trốn thoát.

Sau này, vốn dĩ muốn tạo ra một tại nạn xe, khi Dương Hiên né tránh đã để lộ sức mạnh, mới khiến Chu Thanh Vân đề phòng, tên nhãi này rất có khả năng là người tu chân.

Biết rõ không thể đắc tội với người này, từ đó Chu Thanh Vân ra lệnh, nghiêm cấm con cháu Chu gia đến tìm Dương Hiên gây phiền phức.

Đương nhiên, chi tiết tình hình Chu U Du cũng không biết.

Có điều, gặp lại Dương Hiên, Chu U Du thấy Mạc Văn Thanh kinh ngạc, khó tránh khỏi có cảm giác cùng chung kẻ thù.

“Tên nhãi ranh nhà anh thì ra cũng chỉ là một tên ác ôn, tôi còn cho rằng anh ghê gớm cỡ nào chứ, không phải chỉ có thể dựa vào quyền thế thôi sao!” Chu U Du nói một cách châm chọc: “Lúc đầu còn giả bộ thanh cao trước mặt tôi? Tôi có thể nói chuyện với anh, là vinh hạnh của anh đó! Ông chủ Trần, hôm nay tôi muốn đàn em của ông dập đầu nhận lỗi với tôi!”

Mạc gia kiêng nể Trần Bá Nghiệp, nhưng Chu tiểu thư thì một chút cũng không.

Đừng nói bây giờ, cho dù là thời kỳ hưng thịnh của Bạch gia, Chu U Du cũng dám nói như vậy, Trần Bá Nghiệp cùng lắm chỉ là một con chó của Bạch gia mà thôi, chứ đừng nói địa vị của Dương Hiên còn không bằng Trần Bá Nghiệp.

Lúc này Chu Thanh Vân cũng không ngăn cản hành vi của con gái, có ông ta kiểm soát, chắc chắn lát nữa dù Trần Bá Nghiệp bất mãn cũng sẽ không nổi giận.

Mồ hôi lạnh trên trán của Trần Bá Nghiệp chảy ra đầm đìa, bà cô của Chu gia này muốn làm gì đây? Nếu Dương Hiên nổi giận rồi làm ra chuyện gì đó thì mạng nhỏ của cô khó mà bảo toàn.

Ninh Khuynh Thành cũng không nói gì, yên lặng quan sát.

Ai ngờ cảnh tượng khiến người ta chết lặng đã xuất hiện, Dương Hiên không thèm để ý Chu U Du, trực tiếp kéo ghế ngồi xuống, “Cơm canh đã nguội rồi, dọn lên đi.”

Xem thường, vẫn là xem thường.

Chu U Du lông tóc dựng đứng, tên này coi cô là gì chứ.

Chu U Du chưa từng thấy người kiêu ngạo như vậy, anh chẳng qua chỉ là đàn em của Trần Bá Nghiệp thôi, có tư cách gì ngồi vào bàn? Bố của cô, Ninh Khuynh Thành, ai mà không phải là nhân vật có máu mặt ở Hải Đô.

Còn Dương Hiên không tiền không gia cảnh, nhiều nhất chỉ là có sức mạnh mà thôi, bây giờ đã là thời đại nào rồi? Đấm đấm giết giết có tác dụng gì chứ?

“Tôi nói cho anh biết, Chu U Du tôi nhớ rõ anh rồi đó, sớm muộn cũng có một ngày, tôi muốn anh quỳ dưới đất cầu xin tôi!”

Dương Hiên bình tĩnh uống trà, cũng không để ý cô gái mãn kinh sớm này, anh đưa ánh mắt nhìn người thật sự có quyền nói chuyện – Chu Thanh Vân.

“Chu gia cũng được coi là một gia tộc lớn, dạy dỗ con cái có đức hạnh này sao? Chủ nhân Chu gia kinh doanh rất giỏi, làm người lại không giỏi như vậy nhỉ.”

Chu Thanh Vân cười nhếch mép, “Người trẻ tuổi khẩu khí thật lớn, chưa từng chịu thiệt đúng không?”

Dương Hiên chống cằm, dường như đang nhớ lại, “Từng chịu rất nhiều, cho nên bây giờ cũng hiểu rất nhiều đạo lý, có cần tôi nói cho gia chủ Chu gia nghe không?”

“Mời nói.”

“Nắm đấm mới là đạo lý.”

“Ha ha ha...” Chu Thanh Vân cười lớn thành tiếng, cười sự kiêu ngạo của người trẻ tuổi này, “Cậu có thể không biết, Chu gia tôi có năm Tiên Thiên võ giả, quả đấm của họ, không biết cậu có thể đỡ mấy cái đây!”

“Vậy sao, rất thú vị.” Dương Hiên gật đầu.

Trần Bá Nghiệp lúc này thầm suy nghĩ, Chu Thanh Vân thật sự có năm Tiên Thiên võ giả thật sao?

Trước đây, Thân Trường Giang còn mạnh hơn so với Tiên Thiên võ giả, nhưng vẫn bị Dương Hiên đánh bại trong một tích tắc.

Sau đó, chỉ thấy Dương Hiên cầm một ly thủy tinh, tùy ý rạch vào lòng bàn tay, một tiếng động ầm ầm vang dội, mảnh ly thủy tinh lập tức hóa thành một mớ bụi phấn!

Khuôn mặt Dương Hiên đầy thích thú, vương vãi bụi phấn lên mặt đất, “Thật ra, tôi cũng không yếu như những người ông đào tạo đâu.”

Con ngươi của Chu Thanh Vân chợt co rút lại, ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mắt, trong lòng có chút khó tin, trông Dương Hiên chỉ là thanh niên không tới ba mươi tuổi, vậy mà đã là một cao thủ Tiên Thiên.

Chiêu này của Dương Hiên, có lẽ học được từ chỗ Hoàng Húc Anh, hù người đúng là có tác dụng.

Mạc Văn Thanh giống như gặp phải quỷ dữ, kinh ngạc lùi về sau hai bước, điều đầu tiên hắn nghĩ đến, chính là cái tát trước đây của Dương Hiên, đó lẽ nào còn nương tay với hắn sao?

Nếu như thật sự dùng lực, đầu của hắn chắc phải rơi lìa ra rồi?

Mấy tên võ giả mà Mạc gia phái đi, đoán chừng cũng bị anh giải quyết hết! Nghĩ đến lời ác ý mình nói với Dương Hiên vừa nãy, hai chân của Mạc Văn Thanh không khỏi run rẩy, yết hầu khô khan.

Trần Bá Nghiệp đi đến, cười nói: “Chu gia chủ có thể không biết, đàn em này của tôi bình thường tính tình nóng nảy, trước đây đắc tội nhiều rồi, vẫn mong ông đừng để trong lòng.”

Trần Bá Nghiệp nói lời này, cũng thầm sợ hãi, nếu Dương Hiên không vui, chơi đùa với Chu Thanh Vân, thân thủ anh tốt như vậy, ngược lại có thể chạy bất cứ lúc nào, cục diện rối rắm cuối cùng, vẫn là mình chịu trách nhiệm.

“Hừ, tôi không so đo với cậu ta nữa.” Trần Bá Nghiệp cho Chu Thanh Vân một lối thoát, Chu Thanh Vân cũng tiện theo vào.

Ồn ào dây dưa với một tên Tiên Thiên võ giả, quả thật không phải kết quả mà Chu Thanh Vân muốn. Hơn nữa, ông ta cũng nhìn ra, tên nhãi ranh này và Trần Bá Nghiệp tuyệt đối không phải quan hệ cấp trên cấp dưới bình thường, hình như Trần Bá Nghiệp còn hơi kiêng nể Dương Hiên!

“Được rồi, hôm nay chúng ta đến đây là để giảng hòa, không phải để cãi nhau.” Ninh Khuynh Thành vẫn luôn thờ ơ ở bên cạnh quan sát, cuối cùng tìm được cơ hội nói chuyện.

Chu U Du cũng ngồi xuống, không bất ngờ lắm với thủ pháp của Dương Hiên, cao thủ trong nhà mình, chắc cũng có thể làm đến trình độ như Dương Hiên.

Cô không tin, Dương Hiên có thể một đánh năm.

Nét mặt của mọi người khác nhau, ăn được một nửa, Ninh Khuynh Thành cảm thấy hơi kỳ lạ, mấy lão già này sao cứ yên lặng đến mức nghẹt thở như vậy? Mời bọn họ đến là để bàn chuyện hợp tác, nhưng chủ đề Chu Thanh Vân nói đến, lại không liên quan gì đến chuyện Ninh Khuynh Thành muốn nói.

Đến cuối cùng, Ninh Khuynh Thành đã mất kiên nhẫn, cũng không vòng vo nữa, nói thẳng chuyện muốn hợp tác với hai nhà Chu Mạc, vừa nói xong liền có âm thanh từ cửa vọng lại.

“Thật là náo nhiệt, mọi người đều ở đây cả!”

Cha con Lợi Tiếu Thiên từ cửa lớn đi vào, còn có một lão già khom lưng theo sau, ánh mắt Dương Hiên hơi híp lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK