Thời gian trong lúc chịu đau đớn chỉ vài giây mà tựa như vài năm. Các tướng sĩ kêu khổ thấu trời, thật sự không thể chịu nổi nữa, miệng bắt đầu không khách khí chửi mắng Dương Hiên.
“Tên này làm như này là lấy việc công báo thù riêng…”
“Ác ma…Anh cố ý chơi chúng tôi…”
………..
Đến cả Trịnh Sinh trước đó sắc mặt không thay đổi mà giờ đây cũng nhăn mặt khổ sở, cắn chặt hàng răng thẳng tắp. Từ đó có thể mơ hồ nhìn thấy những giọt máu đang chảy ra từ hàm răng trắng bốp kia.
“Sĩ quan huấn luyện Dương! Tôi thật sự cảm thấy tò mò, sao anh lại biến nước tắm bình thường thành vũ khí hóa học giết người không thấy máu như này được?”
Dương Hiên đột nhiên ngượng ngùng sờ lên mũi. Mặc dù đây quả thực không phải là phương pháp chế ban đầu mà ông Long đưa anh, nó có sự thay đổi do gần đây anh học được phương pháp nên sự dày vò đúng là hơn ban đầu một chút. Nhưng hiệu quả của nó lại gấp mấy lần phương pháp kia.
Dương Hiên gật đầu cho là đúng rồi rũ bỏ biểu cảm nghiêm khắc ban đầu, vẻ mặt tươi cười cổ vũ: “Có trả giá mới có báo đáp. Các anh em, tiếp tục cố gắng kiên trì nhé, tôi đi nghỉ ngơi trước đây”.
Dương Hiên chào hỏi các binh sĩ rồi rời đi với ánh mắt nghiêm nghị.
Hự…
Mã An thấy đầu mình như một màu tối đen, lúc quay đầu lại thì cổ thấy ớn lạnh, cảm giác mình cũng như bị liên lụy. Lúc này anh ta thầm nghĩ “Dù sao thì cũng có người khác trông coi rồi, mình cũng tìm lý do nào đó trốn đi thôi”.
Việc Dương Hiên nhậm chức sĩ quan huấn luyện ở Thủ Đô coi như xong, nhưng ở Trung Giang lại xảy ra một chuyện nằm ngoài dự liệu của Dương Hiên.
“Chỉ cần em đồng ý lấy anh thì anh sẽ tặng em viên thuốc có thể khôi phục lại dung mạo của em”.
Trần Thiên Hạo tay cầm hộp ngọc kiểu cổ xưa, trong lời nói chứa đầy sự mê hoặc liếc nhìn Lâm Toàn mới tiếp nhận Đồ Lâm.
Lâm Toàn ngẩng đầu, thật bình tĩnh nhìn Trần Thiên Hạo, nói.
“Cảm ơn ý tốt của anh, tôi không cần. Thư ký Đổng, tiễn khách”.
Đổng Nhu đứng ở bên ngoài cửa nghe thấy giọng nói của Lâm Toàn thì lập tức mở cửa bước vào.
Đổng Nhu sớm đã thấy không ưa với cái loại ngụy quân tử suốt ngày cứ muốn lấy lòng sếp của mình. Không nể tình Lâm Toàn là sếp hiện tại của cô thì khi Trần Thiên Hạo đến chào hỏi Đổng Nhu không thèm tiếp hắn rồi.
“Anh Trần! Mời Anh!”
Sắc mặt Trần Thiên Hạo tôi sầm lại, hắn nhìn ra sự không nhẫn nại và khinh bỉ trong mắt của Đổng Nhu rồi lại nhìn Lâm Toàn đang vùi đầu vào công việc nên tức giận rồi xông ra ngoài.
“Hừm! Sẽ có lúc cô phải hối hận, khóc mà cầu xin tôi”. Trần Thiên Hạo cao hứng đến nhưng lại tụt hứng khi ra về, trong lòng đã vạch rõ kế hoạch cho mình.
Trần Thiên Hạo ra về, Đổng Nhu cũng đi ra ngoài, còn Lâm Toàn chầm chậm dừng công việc lại. Cô giơ tay tháo kính và khẩu trang trên mặt xuống, ngón tay run rẩy sờ những vết sẹo hằn trên mặt.
Từng vết từng vết dày đặc trải khắp khuôn mặt cô, vừa sâu vừa rõ. Chỉ sờ thôi cũng cảm nhận được sự kinh khủng và đáng sợ của những vết thương đó.
“Toang”.
Đổng Nhu ở bên ngoài thở dài một hơi rồi lại đánh vỡ một cốc cà phê.
Tất cả cửa kính, vật dụng có thể soi gương trong văn phòng đều được tháo hết ra hoặc đậy lại, duy chỉ có cốc dùng uống nước là không mang hết đi được. Hình ảnh ngược trong lúc sơ ý luôn khơi dậy tò mò của người đang để ý đến nó.
Đổng Nhu thành thục đi cầm chổi dọn những mảnh vỡ sót lại, trong lòng tiếc thương đồng cảm với Lâm Toàn. Kể cả có được người chồng tài giỏi như Dương tổng nhưng không còn dung mạo như xưa thì đó cũng là một sự tiếc nuối, một khiếm khuyết.
Dù sao thì phụ nữ ngoài chồng ra, thứ quan trọng nhất vẫn là dung mạo.
Mặc dù bản thân mình cũng không xinh đẹp gì nhưng hiện giờ vẫn tốt hơn Lâm Toàn với những vết sẹo khắp mặt. Chỉ có điều mình ăn vận trung tính quá, cũng không quá nổi bật. Có lẽ đây cũng là dụng ý mà Liễu Tiêu Tiêu chọn mình bên cạnh Lâm Toàn chứ không muốn chọn một tuyệt thế giai nhân để gây nhiễu cho vợ sếp
Nhưng hiện giờ Lâm Toàn chỉ gặp mỗi mình, khách đến thăm cô cũng chỉ gặp Lưu Hồng, Lâm Nhã và Trần Thiên Hạo.
Đổng Nhu không khỏi thấy lo lắng. Việc Lâm Toàn bị hủy hoại dung mạo, đoán chừng đã thành tâm bệnh, hiện giờ cô ấy đang rất buồn rầu.
“Chị tôi có ở trong không?”
Đổng Nhu thoáng chốc như hoàn hồn, cười trả lời một câu rồi đẩy cửa cho Lâm Nhã.
Cũng may là ban nãy mình xử lý tốt những mảnh vỡ kia, nếu không thì Lâm Nhã nhìn thấy sẽ lo lắng. Lâm Toàn cũng sẽ thấy nặng gánh tâm lý vì người nhà cứ lo lắng cho cô mãi.
Lâm Toàn ở bên trong nghe thấy động tĩnh thì nhanh chóng đeo kính và khẩu trang lên. Cả người trang bị kín rồi mới nhìn ra phía cửa.
Tình hình hiện giờ của Lâm Toàn khiến Lâm Nhã vô cùng lo lắng nhưng cô không biết an ủi giúp đỡ chị mình kiểu gì. Ngược lại, mấy lần nhìn thấy Lâm Toàn nhìn chằm chằm khuôn mặt mình rồi ngây người đờ đẫn, lòng chua xót rồi cộng thêm sự khủng hoảng.
Đó là ánh mắt trong một chốc lát đã bị mất đi dung mạo, điên cuồng muốn đoạt về. Ánh mắt đờ đẫn, cảm giác như bất cần mọi thứ, khủng bố đến nỗi khiến người ta nổi da gà.
Lâm Nhã biết Lâm Toàn sau khi bị hủy hoại dung mạo tâm lý có nhiều biến đổi. Để tránh việc gây kích động đến Lâm Toàn nên đã để cô bận rộn với công việc, như vậy cũng để cô bớt suy nghĩ.
Lần này cô đến là vì Kim Diệu nhận cho cô một bộ phim dự tính sẽ rất hot, phải đóng máy quay một hai tháng liền. Thời gian khá lâu, bản thân cô cũng không yên tâm về Lâm Toàn nên cô đến xem tình hình Lâm Toàn thế nào.
“Chị à! Vẫn chưa liên lạc được với anh rể sao?”
“Ừm! Mấy ngày nay chị gọi không biết bao nhiêu cuộc điện thoại mà không bắt máy. Anh ấy nói chị đợi anh ấy nhưng đến một câu hỏi thăm quan tâm cũng không có”.
Lâm Toàn gương cười cay đắng.
Lâm Nhã thấy đau đầu nhưng cô cũng không còn cách nào khác. Mặc dù trước khi đi, Dương Hiên đã để lại lời hứa nhưng hiện giờ lại mất liên lạc. Chị gái cô thì mỗi ngày đều trầm mặc chờ đợi, cũng không biết có thể kiên trì được bao lâu nữa.
Sau khi nói mấy lời an ủi chị, Lâm Nhã trực tiếp cùng với người quản lý đi đến tổ làm phim.
“Oa Oa Oa…Càng nổi tiếng càng kiêu căng ngạo mạn nhỉ. Mọi người ở t đoànlàm phim đều đang đợi cô bắt đầu nghi thức mở máy đấy”.