Mục lục
Rể quý trở về (full 414 chap) – Truyện tiểu thuyết ngôn tình tác giả: A Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Đi đâu đấy.”

Nghiên cứu xong trận pháp cuối cùng, Dương Hiên bỏ quyến sách trên tay xuống rồi đứng lên.

“Sang bên chỗ Văn tông chơi một lát không, đúng rồi, Thể Phách Đan tôi đưa cho cậu ăn có hiệu quả chưa, cho tôi xem thử có xuất hiện chân khí không.”

Nói xong, Ngụy Ngư Nặc lập tức muốn nắm tay bắt mạch cho Dương Hiên.

Dương Hiên lùi về sau một bước, theo bản năng vùng thoát ra, trong lòng anh xuất hiện vẻ cảnh giác, nếu như bị bắt mạch thì nhất định anh sẽ bại lộ sức mạnh!

Tình huống nhanh chóng rơi vào bế tắc, Ngụy Ngư Nặc ngơ ngác nhìn anh.

Dương Hiên thầm nghĩ không ổn, phản ứng của anh quá kịch liệt, nên cô ấy nảy sinh nghi ngờ sao?

Bây giờ chạy có còn kịp không? Mấy hôm nay anh đã hiểu sơ bộ trận pháp chữ Thổ, nếu muốn chạy trốn ra khỏi trận pháp của tông phái, có lẽ không thành vấn đề.

Con ngươi của Dương Hiên co lại, có cần giết cô nàng này không?

Dương Hiên nhìn chăm chú khuôn mặt của Ngụy Ngư Nặc, chỉ cần cô ấy có ý muốn ra tay với anh, anh sẽ không ẩn giấu thực lực nữa, trực tiếp dùng sức mạnh đánh trả lại ngay.

Anh cũng không phải một kẻ khát máu thích giết người, nhưng nếu thật sự nguy hiểm tới tính mạng, với mức độ tình cảm từ lúc quen nhau đến nay giữa anh và Ngụy Ngư Nặc, thì cũng chưa đạt đến trình độ không xuống tay được!

Ai ngờ vẻ mặt khí thế ngiêm trọng của Dương Hiên chỉ kéo dài vài giây, rồi bỗng nhiên biến mất.

Bởi vì anh nhìn thấy vẻ hơi ửng hồng xuất hiện trên gương mặt cô nàng trước mắt, sau đó cô ấy cười tủm tỉm vò đầu: “Ha ha ha… Xấu hổ quá, tôi thất lễ rồi, không nên bỗng nhiên nắm tay của cậu, nam nữ thụ thụ bất thân, sao tôi lại quên mất chứ.”

Nét mặt Dương Hiên tối sầm lại, khóe miệng anh hơi run rẩy, có lẽ là đã trải qua vài ngày sống yên ổn, nên bản thân anh hơi phản ứng thái quá rồi.

Bộ dạng Ngụy Ngư Nặc như thế này… Có lẽ còn chưa trải chuyện đời? Không đúng, phải là ngay cả tay của đàn ông cũng chưa từng chạm đến!

Vậy mà anh lại tự làm mình mất mặt trước một con nhóc! Dương Hiên đổ mồ hôi, sờ lên cằm mình.

“Mấy ngày trước tôi đã cảm nhận được chân khí … Chị xem…”

Dương Hiên nói xong thì lòng bàn tay hơi ngưng tụ chân khí, đánh mạnh một chưởng xuống bàn.

“Ầm!”

Cái bàn lập tức vỡ tan nát, võ giả không có chân khí, tuyệt đối không thể làm được tới mức độ như thế này.

Ngụy Ngư Nặc ho khan vài tiếng, cô nghiêm mặt nói: “Không tệ không tệ, bản thân sư đệ là tuyệt mạch, vậy mà nhanh thế đã tiến bộ tới mức này, tôi thật sự vui mừng đấy.”

Đan dược mà cô cất giữ lâu như vậy, cuối cùng cũng không uổng phí, Ngụy Ngư Nặc hài lòng gật đầu, cô lại nghĩ tới vấn đề khác.

“Nhưng mà…”

“Nhưng mà cái gì?”

“Cậu đập vỡ cái bàn rồi, sau này chúng ta ăn cơm ở đâu đây?”

“Á…”

Nơi ở của Văn tông lớn hơn rất nhiều so với Đạo tông, vượt qua một ngọn núi, rồi đi xuống chút nữa chính là địa bàn của Văn tông.

Từ xa đã nhìn thấy một dãy nhà lớn liền sát với nhau, mấy cái sân nhỏ bao quanh lấy một hồ sen.

Tình cờ có âm thanh tiếng đàn truyền đến, tiếng đàn vô cùng êm tai trầm bổng.

Ngụy Ngư Nặc chỉ về phía ngôi nhà kia.

“Nhìn thấy gì không?”

“Là trận pháp chữ Tỉnh.”

“Rất tốt rất tốt, cũng có thể thấy được rằng mấy ngày nay cậu tốn không ít công sức để xem trận pháp nhỉ, đợi lát nữa tôi giới thiệu cho cậu làm quen với mấy nữ đệ tử xinh đẹp nhé, vừa rồi thấy cậu thẹn thùng như vậy, chắc là chưa có kinh nghiệm rồi.”

Ngụy Ngư Nặc nói xong thì lái xe đi, cũng may tốc độ xe không tính là nhanh. Vẻ mặt Dương Hiên không biểu lộ gì chỉ yên lặng lắng nghe, cũng không có phản bác.

Sao cái cô nàng này lại không biết xấu hổ mà nói người khác không có kinh nghiệm chứ?

Chính điện của Văn Tông, Nguy Ngư Nặc tất nhiên là rất quen thuộc với nơi này, cô ấy cất bước nhanh rồi dẫn theo Dương Hiên đi vào.

Những đệ tử canh giữ nhìn thấy là Ngụy Ngư Nặc đến, thì chỉ thoáng nhìn, không có ý định ngăn cản.

“Sơ Nhu à, lâu rồi không gặp, nhớ em quá!” Ngụy Ngư Nặc nói xong thì lập tức chạy tới ôm cổ Nhan Sơ Nhu, hai cái tay không kiêng nể gì đặt ở trên eo Nhan Sơ Nhu rồi vuốt ve một lúc.

Có đệ tử nam thấy thế thì ngại ngùng quay đầu đi chỗ khác.

Dương Hiên quan sát một cách vui vẻ, sau đó lắc đầu cười.

Hiển nhiên Nhan Sơ Nhu cũng bó tay với cô nàng thần kinh không ổn định này, chỉ có thể đẩy cô ấy ra: “Sao chị vẫn như vậy thế, không phải chúng ta mới gặp nhau ở đại lễ chào mừng đệ tử sao?”

“Ha ha, quên mất, quên mất, hôm nay chị tới đây là muốn xin một bữa cơm chùa.”

“Tùy chị đó.” Nhan Sơ Nhu ứng phó xong Ngụy Ngư Nặc, cô ấy lập tức quay sang nhìn Dương Hiên: “Sư đệ Dương sống ở Đạo tông thế nào?”

Dương Hiên cười tự nhiên: “Mỗi ngày đều học thuộc trận pháp, thoải mái nhàn nhã, trong nhàm chán có thú vị.”

“Sau này cậu chính là chủ nhân thứ hai của Đạo tông, cố gắng lên nha, chớ làm cho Hiên Viên Tông thất vọng.”

“Dương Hiên nhất định sẽ cố hết sức.” Dương Hiên tùy tiện ứng phó một câu rồi đánh giá xung quanh một vòng, anh không nhìn thấy Triệu Vô Đạo ở đây, bèn bỏ qua suy nghĩ trao đổi tin tức với anh ta.

Ngay lúc đó, một âm thanh chói tai vang lên.

“Hừ, cái thứ tuyệt mạch vô dụng, cố hết sức thì cũng được ích gì chứ? Ai cũng biết, tu luyện trận pháp cần phải có thiên phú, cái loại tôm tép vớ vẩn ở đâu ra cũng đòi tu hành?”

“Nặc sư tỷ là kỳ tài, tu luyện trận pháp vài chục năm mới có được thành tựu như vậy, còn cậu ta ấy hả? Không được đâu…”

“Con đường tu đạo, nhất là Đạo tông, chỉ có nỗ lực không thôi thì cũng vô ích, thiên phú quyết định mọi thứ. Tôi nói này, đệ tử tuyệt mạch ấy không bằng tới Kiếm tông, Côn tông đi, cho dù có kém thì cũng có thể nâng cao bản lĩnh, đúng không.”

“Tông phái chúng tôi cũng có một kẻ tuyệt mạch vô dụng. Đã qua vài ngày rồi, cũng ăn rất nhiều đan dược, vậy mà còn chưa có xuất hiện một tý chân khí nào.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK