Mục lục
Rể quý trở về (full 414 chap) – Truyện tiểu thuyết ngôn tình tác giả: A Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Vì chúng tôi ở dưới chân núi tìm rất lâu nhưng vẫn không phát hiện ra dấu vết của bọn họ. Như vậy chắc chắn họ không ở dưới kia”, Lưu Huy cực kì chắc chắn với suy đoán của mình.

Dương Hiên nghĩ hồi lâu mới gật đầu: “Hy vọng suy đoán của các ông là đúng”.

Nói xong anh vẫy tay ra hiệu, cả đoàn mười mấy người cùng xuất phát đi về hướng đỉnh núi.

Vì núi rất rộng, tìm kiếm cực kì khó khăn nên chỉ có thể đi theo những dấu chân. Chẳng mấy chốc một ngày đã trôi qua nhưng vẫn chưa tìm ra tung tích của bọn họ.

Lưu Huy nghi hoặc lẽ nào suy đoán của ông ta là sai, sau đó đi đến cạnh Dương Hiên khẽ hỏi: “Có phải tôi đã đoán sai rồi không? Hay là bọn họ không đi lên đỉnh núi nhỉ?”

Dương Hiên lắc đầu: “Suy đoán của ông không sai, bọn Burst chắc chắn đi hướng này. Chỉ là chúng ta vẫn chưa phát hiện ra bọn họ, mấy dấu chân để lại cho thấy những người nước ngoài này cũng không phát hiện ra, nếu không sẽ không có dấu chân hỗn loạn như vậy”.

Nói đến đây, anh bỗng dừng lại, miệng cứ lẩm bẩm: “Dấu chân, dấu chân”.

“Không đúng, chúng ta tìm sai chỗ rồi, chắc chắn bọn Burst đã đi hướng khác”, dứt lời Dương Hiên dẫn đoàn người đi về hướng ngược lại.

“Chúng ta chia nhau ra tìm, đi theo những dấu chân này, cố gắng mở rộng phạm vi tìm kiếm xem thử có thể tìm được dấu vết khác hay không”.

Tìm khoảng chừng hai tiếng đồng hồ, một người hét lên: “Tôi phát hiện ở đây có rất nhiều dấu chân, nhưng không nhiều bằng bên kia”.

Dương Hiên vội bước đến, cẩn thận quan sát quả thật có rất nhiều dấu chân: “Đây mới là hướng mà bọn Burst đã đi, vừa nãy chúng ta bị lừa rồi”.

Lưu Huy khó hiểu nói: “Nghĩa là sao?”

“Đoạn đường vừa nãy chúng ta đi để lại rất nhiều dấu chân, cũng khá loạn nhưng các ông quan sát kĩ xem có thể nhận ra có rất nhiều dấu chân to, dấu chân nhỏ khá ít. Dấu chân này tương đối vừa vặn với đặc điểm của người nước ngoài, không phải đặc điểm chân của người nước ta”, câu nói của Dương Hiên khiến bọn họ chợt tỉnh ngộ.

“Thế nên rất có khả năng dấu chân đó do Burst bảo người dụ bọn họ đi đường kia, chứ không phải là hướng đi thật sự của họ”, Dương Hiên chậm rãi phân tích.

Lúc nói, anh cẩn thận quan sát dấu chân thì phát hiện bên trên có một dấu giày cao gót. Điều này khiến anh vô cùng ngạc nhiên. Theo tin tức Tắc Kè Hoa nói thì đội trưởng đội nước ngoài này là một người phụ nữ. Điều này chứng tỏ không chỉ họ phát hiện ra điều này mà những người ngoại quốc kia cũng phát hiện ra.

“Chúng ta phải đi nhanh hơn, cố gắng đuổi kịp họ trong thời gian ngắn nhất”, Dương Hiên dẫn đầu đi về phía trước. Lưu Huy dẫn người cũng đi theo nhưng tốc độ của họ không nhanh vậy nên không đuổi kịp Dương Hiên.

Sau hai tiếng đi đường, Dương Hiên bỗng dừng lại. Đoàn người Lưu Huy vất vả đuổi theo phía sau cũng dừng lại: “Dương tiên sinh, cậu có thể đi chậm lại không, chúng tôi chạy theo không kịp”.

Dương Hiên nghe ông ta nói vậy thì khẽ làm động tác im lặng: “Yên lặng, phía trước là mấy người nước ngoài”.

Lúc này Lưu Huy ngẩng đầu lên nhìn thì phát hiện một người phụ nữ dẫn theo một nhóm đàn ông cường tráng đứng bên kia không biết đang nói chuyện gì.

Sau đó họ âm thầm đi sang một bên ngẩng đầu lên nhìn thì phát hiện có một hang động cực lớn. Giữa hang động này là một màu đen như mực, không thấy gì cả.

Dương Hiên trầm ngâm một lúc, khẽ cười: “Bọn Burst sẽ không đi vào hang động chứ? Tối như vậy mà họ có thể nhìn được sao?”

Lưu Huy lắc đầu: “Có lẽ họ có đèn pin, như vậy sẽ không có trở ngại gì”.

“Đây là một hang động tự nhiên, bên trong rất khó đi, còn có rất nhiều sinh vật lạ. Nếu bị chúng cắn có khả năng sẽ trúng độc mà chết. Nguy hiểm như vậy mà Burst vẫn có thể đi vào đó thì tôi cũng phục đấy”, Dương Hiên cảm thán.

“Có thể họ đã không còn đường nào nữa nên mới làm thế”, Lưu Huy ngẫm nghĩ rồi nói.

“Rất có thể bọn họ còn dẫn theo người bị thương, tốc độ di chuyển sẽ không nhanh. Hoàn toàn không thể thoát khỏi đám người nước ngoài này với tình trạng như vậy, đành phải tìm nơi trú ẩn như vậy mới có thể miễn cưỡng bảo vệ tính mạng của mình”, Dương Hiên cũng có cùng ý kiến về chuyện này.

“Bây giờ chúng ta làm gì?”, Lưu Huy hỏi.

“Đừng vội, bây giờ chúng ta chỉ có một nhiệm vụ chính là đợi. Đừng để người bên dưới phát ra tiếng động khiến chúng chú ý”, Dương Hiên dặn dò xong liền nhắm mắt lại.

“Các ông cứ tiếp tục theo dõi, có chuyện gì kịp thời báo lại. Tôi chợp mắt một lúc, dạo này tôi thật sự rất mệt”, từ khi đến đây Dương Hiên chưa nghỉ ngơi, chỉ dựa vào tinh thần mà chống đỡ cả cơ thể. Có tung tích của Burst rồi, anh cũng không cần lo lắng nữa bèn nghỉ ngơi trong chốc lát.

Khoảng chừng một tiếng sau, Dương Hiên đang say giấc nồng bỗng bị gọi dậy. Lưu Huy vội nói: “Bọn họ đã bắt đầu hành động”.

Dương Hiên ngẩng đầu lên nhìn, người phụ nữ dẫn đầu cầm một cái đèn pin dẫn năm người đi vào hang động. Bọn họ vô cùng cẩn thận, vừa chú ý dưới chân, cũng vừa phải đề phòng nguy hiểm xung quanh, sợ bị bọn Burst mai phục.

Dương Hiên khẽ cười, anh biết cơ hội của mình đã đến nên lớn tiếng nói: “Đến lượt chúng ta ra tay rồi, mọi người nghe theo lệnh của tôi. Lúc tôi vẫy tay thì mọi người cùng nhau xông lên giết hết chúng, đừng bỏ sót một ai”.

Mọi người gật đầu tỏ vẻ hiểu ý của Dương Hiên, họ lấy vũ khí của mình ra chuẩn bị chiến đấu.

Dương Hiên quay đầu lại thì thấy vũ khí của họ đều là dao găm hoặc là các loại dao, không có mấy thứ như súng. Anh cảm thấy hơi kì lạ: “Không phải các ông là người của quân đội sao? Ngay cả một khẩu súng cũng không có vậy à?”

Lưu Huy lúng túng cười khi nghe anh nói vậy: “Tư lệnh không cho chúng tôi mang theo vũ khí có nhiệt, ông ấy nói đối thủ của chúng tôi không có súng đạn nên chúng tôi cũng không được dùng, nếu không sẽ gây ra một số rắc rối không cần thiết cho đất nước. Chính vì vậy nên chúng tôi mới không mang theo súng”.

Dương Hiên bật lực lắc đầu, dùng súng ở nơi như vậy người khác làm sao thấy được, dĩ nhiên cũng sẽ không gây hoang mang cho người dân.

“Đừng nương tay, cứ tấn công hết sức lực. Các ông phải ở đằng sau tôi, đừng xông lên phía trước”, Dương Hiên nói xong liền rút dao găm Tuyệt Đế ra xông lên trước.

Mấy người Lưu Huy cũng lao lên, nhưng so về tốc độ vẫn có khoảng cách khá lớn.

Những người nước ngoài phát hiện ra họ ngay, nhưng thực lực vẫn kém hơn Dương Hiên rất nhiều. Lúc chúng chưa kịp phản ứng thì đã bị Dương Hiên chém hai nhát dao kết liễu sinh mạng của chúng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK