Mục lục
Rể quý trở về (full 414 chap) – Truyện tiểu thuyết ngôn tình tác giả: A Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ầm ầm ầm......”

Mọi người trong hang nghe thấy tiếng động bên ngoài hang, lúc đầu bọn họ nghĩ đó là sấm sét, nhưng sau đó có người bác bỏ nói rằng ngọn núi lớn đã sụp đổ, đáy lòng không kềm được nghĩ đến liền sợ hãi.

"Hên là không đi cùng đám người Dương Hiên, bằng không thì không biết chết như thế nào nữa."

Hứa Nhu giống như nhìn thấy kết cục của Dương Hiên, trên mặt cười hả hê, có người xem thường đám người Dương Hiên, cô ta đương nhiên cũng vui mừng phấn khởi.

"Ôi, Dương Hiên đó cũng thật sự nực cười, còn thực sự cho rằng mình là thần thánh, cái gì cũng biết, cái gì cũng dám nói, bây giờ đoán chừng tiếc đứt ruột rồi, không đúng, đoán là ruột cũng đã bị nghiền nát, làm sao còn có cơ hội hối tiếc, chẳng qua có mấy người đẹp đồng hành thì cũng coi như chết có ý nghĩa rồi."

Vẻ mặt những người khác đều vui mừng, nhưng không có ý chế giễu như Hứa Nhu. Trong lòng bọn họ vẫn thừa nhận thực lực của Dương Hiên, cũng có chút kính trọng, chẳng qua nghĩ đến mấy người Lâm Toàn, lại thấy đáng tiếc. Những người đó đều là người đẹp cực phẩm, bị chôn vùi dưới sườn núi như vậy thật sự là đáng tiếc.

Bàng Hưng Hoa đứng thẳng người ưỡn ngực lên, cảm giác mất mát trước đó đã tiêu tan. Dưới cơn gió lạnh lẽo vậy mà vẻ mặt hồng hào, tinh thần phấn chấn.

Đột nhiên……

"Bụp..."

“A..........cái hang sụp đổ rồi ..."

"Mau chạy đi..."

"Cứu mạng..."

Dương Hiên vừa ổn định xong mấy người Lâm Toàn trong gian nhà gỗ do anh tự mình làm, thì nghe thấy một tiếng ầm cực lớn từ hướng hang động trước đó, bất thình lình có thể lờ mờ nghe thấy tiếng khóc la của rất nhiều người.

“Bên đó làm sao vậy?”

Lâm Toàn thấy Dương Hiên bình tĩnh nhìn về hướng đỉnh núi, anh cũng nghe thấy tiếng động lớn. Trong lòng không nhịn được có chút lo lắng. Lẽ nào những điều Dương Hiên nói đều trở thành sự thật, hang động sụp đổ rồi?

"Gian nhà này anh xây rất chắc chắn, nền móng rất sâu, sẽ không dễ dàng sụp đổ, vị trí địa hình cũng rất an toàn. Mọi người ở lại trong gian nhà đừng đi ra ngoài. Hang động bên đó đã sụp đổ. Anh đi qua đó xem thử."

Bên ngoài gian nhà gỗ đang rung chuyển, tối đen không nhìn rõ. Trong ánh mắt lo lắng của mấy người Lâm Toàn, Dương Hiên bước vào đêm mưa không quay đầu nhìn lại.

"Có ai ở bên ngoài không, cứu mạng ..."

Trong đêm tối không nhìn thấy ánh sáng, Dương Hiên trong giai đoạn đầu luyện khí đã có thể nhìn thấy mọi thứ vào ban đêm. Vào lúc này, hang động trước đây có vẻ rộng rãi và chắc chắn đã sụp đổ hơn một nửa, lối ra ngoài bị đá sỏi dày đặc chặn lại. Giọng nói từ bên trong phát ra rõ ràng hơi yếu ớt.

Dương Hiên cau mày, lắng nghe tiếng khóc và chửi rủa bên tai, dồn hơi từ đan điền, lớn giọng động viên: "Các người đừng lo, tôi ở bên ngoài, tôi quan sát tình hình hang động trước, lập tức cứu các người."

Nắm chắc thời gian, Dương Hiên nghe tiếng động đoán vị trí, quan sát tình hình của hang động để đảm bảo chắc chắn lát nữa ra cú đấm mở lối ra sẽ không làm tổn thương người khác.

Nghe thấy giọng nói lọt vào bên tai, trong hang động lại im lặng một lúc.

“Là Dương Hiên!!”

"Dương Hiên vậy mà vẫn còn sống!!!?"

"Dương Hiên đến cứu chúng ta rồi."

......

Những người trong hang động từ lúc đầu không dám tin tưởng sau đó những giọt nước mắt vui sướng tuôn trào khi phát hiện hi vọng sống sót, cuối cùng đều nhìn chằm chằm vào bức tường nơi phát ra giọng nói. Đôi mắt sâu thẳm vốn dĩ đang tuyệt vọng không có ánh sáng thì có một tia hi vọng nóng bỏng tỏa sáng lấp lánh.

"Dương Hiên đến thì có ích gì? Một phần lớn phía trước hang đã bị chặn. Đợi cậu ta đào hết đá cứu chúng ta ra ngoài, đoán chừng chúng ta đã chết vì thiếu oxy."

Bàng Hưng Hoa lại không cho là đúng, cho dù Dương Hiên có bản lĩnh lợi hại, cũng không thể trong chốc lát mở cửa hang bị tắc nghẽn, hơn nữa bây giờ hang động sụp đổ, Dương Hiên một lần nữa lại nói đúng sự thật, hắn thua cá cược, đã mất hết thể diện. Sau này không thể ngẩng đầu trước mặt đám bạn học này.

Cho nên lúc này Dương Hiên muốn cứu bọn họ, hắn cũng sẽ không biết ơn.

Sắc mặt của Bàng Hưng Hoa lúc xanh lúc trắng, giống như bảng màu không ngừng thay đổi, vô cùng lúng túng.

"Chắc 80% là Dương Hiên quay lại để xem kịch hay thôi."

Một lúc lâu đã trôi qua, nhưng không nghe thấy bất kỳ động tĩnh nào bên ngoài. Sắc mặt của Hứa Nhu không khá hơn bao nhiêu, cô ta cũng sẽ không cảm thấy biết ơn nếu được Dương Hiên cứu.

Khi hang động chưa sụp đổ, cô ta mới chế giễu Dương Hiên. Không ngờ rằng hang động đột ngột bị sụp, chưa kể đến người bị cô ta dùng lời lẽ sắc bén giễu cợt bỗng nhiên xuất hiện muốn trở thành ân nhân cứu mạng của bọn họ, cô ta cảm thấy hết sức mất mặt.

"Cô cho rằng trong lòng ai cũng u ám như hai người à?"

"Đúng vậy, Dương Hiên không tính toán việc trước đây có lòng tốt đến cứu chúng ta. Hai người còn nói châm chọc bêu xấu người ta, các người muốn nhìn thấy mọi người đều mệt chết ở đây phải không?"

"Hai người có mưu mô gì..."

.......

Hi vọng của sự sống còn đang ở trước mắt, hai người này không biết xấu hổ ngăn chăn Dương Hiên cứu bọn họ chỉ vì suy nghĩ ích kỷ hẹp hòi của bản thân. Trong phút chốc, Bàng Hưng Hoa và Hứa Nhu trở thành đối tượng bị mọi người mắng nhiếc và đòi đánh.

Vốn dĩ không còn nhiều oxy sót lại trong hang động. Nhóm người này lại có thể cãi nhau đến long trời lở đất, kịch liệt đến mức muốn đánh nhau.

Khóe miệng của Dương Hiên co giật, cảm thấy cạn lời, chẳng qua bây giờ hang động bên dưới sụp đổ quá lợi hại, sợ rằng không thể chịu được cú đấm mạnh bạo của anh. Nếu buộc phải phá vỡ đoán rằng có thể sẽ gây ra sự sụp đổ thứ hai.

Dương Hiên hoạt động tay chân không ngừng nghỉ, dọn dẹp nhanh chóng hòn đá trên đỉnh, có ý định xê dịch ra khoảng trống cho phép một người đi qua, để tránh hang động sụp đổ gây ra sự sạt lở thứ hai.

Mọi người trong hang nghe thấy động tĩnh của Dương Hiên, cũng ngừng cãi nhau, không ai bảo ai mà bỏ qua sự tồn tại của Bàng Hưng Hoa và Hứa Nhu, dồn bọn họ vào góc cụt.

"Bây giờ các người xếp hàng, tôi sẽ kéo từng người một lên."

Dương Hiên đứng phía trên hang đá vươn tay ra, nheo mắt nhìn đèn pin chiếu rọi lên.

Nhóm người này vẫn còn một chút lương tâm. Vào thời khắc nguy hiểm, không tranh giành thứ tự để ra ngoài trước, có ý thức để người già, phụ nữ và trẻ em ưu tiên ra ngoài. Nếu không Dương Hiên sẽ thực sự không vui vẻ cứu người.

Dương Hiên đón lấy từng người một cách dễ dàng, đặt mọi người xuống đất bình an vô sự. Mọi người trong hang động trật tự phối hợp. Hoạt động giải cứu của Dương Hiên cũng được tiến hành nhanh chóng. Trước mắt chỉ còn lại một mình Bàng Hưng Hoa.

Về phần Hứa Nhu, dẫu sao cô ta cũng là phụ nữ, những người trong hang động không đáng để so đo với một người phụ nữ, cho nên khi Hứa Nhu xấu hổ cúi thấp đầu đưa tay ra, Dương Hiên cũng không nói gì, nhướn mày nhưng vẫn kéo người phụ nữ đáng ghét này lên.

Nhưng người cuối cùng, Dương Hiên nhìn Bàng Hưng Hoa ánh mắt lảng tránh vươn tay ra, đôi mắt tràn đầy hứng thú.

Đợi lâu nhưng không thấy Dương Hiên nắm tay mình kéo lên, Bàng Hưng Hoa ngước đầu lên phát hiện vẻ mặt hài hước của Dương Hiên đang nhìn mình, trong lòng Bàng Hưng Hoa hồi hộp, nhớ ra vụ cá cược giữa họ, không thể nhịn được thẹn quá hóa giận hét lớn:

"Thế nào, bởi vì mâu thuẫn giữa chúng ta mà cậu thấy chết không cứu à?"

Dương Hiên không nhanh không chậm thả một hòn đá trong tay, giọng nói tinh nghịch.

"Tôi nhớ ai đó từng nói nếu hang động sụp đổ, sau này gặp mặt sẽ gọi tôi là bố."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK