“Nếu tôi để các người làm việc là đúng đắn, thì sau này toàn bộ những thứ các người sở hữu bắt buộc phải thuộc chính quy. Phan Vân Long, câu lạc bộ giải trí của ông, hãy cho đóng cửa đi.”
Nét mặt Phan Vân Long cực kỳ đau khổ, nhưng ông ta cũng không dám phản đối dù chỉ một lời.
“Đúng!”
Dương Hiên thấy nét mặt khó coi của hai người, anh nhẹ giọng nói: “Mấy thứ này giờ không còn nữa thì hãy cứ cho rằng nó chưa từng tồn tại, vì nó sẽ giúp ích rất nhiều cho tương lai sau này của hai người. Chuẩn bị đi, hai ngày nữa sẽ có một món quà lớn dành cho các ông.”
“Hả?” Hai người đồng loạt mở to mắt nhìn Dương Hiên, thật ra trong lòng họ không hề nghi ngờ những gì Dương Hiên nói, chỉ là không biết món quà lớn đó có thể là gì?
Dương Hiên còn chưa nói rõ với họ, anh đã rời đi.
Ngoài cửa lớn của Lợi gia, Dương Hiên dừng lại, “Chính là nơi này.”
Dứt lời, anh sải bước đi vào.
Lợi Tiếu Thiên dẫn theo một đám người đi tới, ông ta vuốt râu, hai mắt trừng lớn nói: “Cậu đúng là muốn chống lại ý trời!”
Dương Hiên không thèm quan tâm đến ông ta, thản nhiên nói, “Tất cả những võ giả đạt tới cảnh giới Tiên Thiên nghe đây, hoặc là bây giờ các người tự quay về môn phái của các người, hoặc là tôi sẽ phế bỏ võ công của các người.”
Lời nói chất chứa biết bao sự ngang ngược điên cuồng, bá đạo khí phách.
Lợi Tiếu Thiên nghe thấy câu nói của Dương Hiên, ông ta tức ói máu, cũng vì mấy tên võ giả này mà hàng năm ông ta đã bỏ ra cả trăm triệu, vậy mà giờ người này nói một câu giải tán thì phải giải tán sao.
“Mọi người không phải sợ, hãy đi cùng nhau, dù cậu ta có mạnh đến đâu đi nữa, thì cũng chỉ có một mình.”
Dương Hiên thờ ơ cười, một con kiến và mười con kiến, có gì khác nhau sao?
Đêm nay, những cao thủ cảnh giới Tiên Thiên của cả Chu gia và Lợi gia đều sẽ bị phế bỏ, Hải Đô, giờ chỉ còn lại là một truyền thuyết.
Chỉ đơn độc một mình, khiến toàn bộ giới kinh doanh Hải Đô khôi phục lại trật tự bình thường vốn có…
Sáng sớm ngày hôm sau.
“Bụp!”
Ninh Khuynh Thành để tập tư liệu lên bàn, nhìn Tề Cấm căn dặn: “Lập tức đi điều tra cho tôi, xem những việc này có phải do Dương Hiên làm hay không?”
Tề Cấm thản nhiên cười nói: “Không cần tra, là anh ta làm.”
Ninh Khuynh Thành nghe thấy giọng điệu của Tề Cấm, cô ta hơi nhíu mày, đáy lòng cảm thấy không thoải mái lắm, hỏi: “Làm sao mà anh biết được?”
“Bởi vì tôi là người kêu anh ta đi làm.” Tề Cấm bình tĩnh nói.
Khi nghe được lời này từ miệng của Tề Cấm, đầu tiên Ninh Khuynh Thành sững sờ, mãi sau mới phản ứng lại, cảm thấy toàn thân như bị sét đánh, cô ta ngơ ngẩn nhìn Tề Cấm đang ở trước mặt mình.
“Anh nói… Cái gì?”
“Ninh tiểu thư, vở kịch của chúng ta tới đây là kết thúc.” Tề Cấm thở dài, “Xin lỗi, cô đã bị bắt.”
“Bụp!”
Cửa lớn đột nhiên mở ra, hai người khoác trên mình bộ đồ đen, xông thẳng vào, họ là người của Vương gia phái tới để theo dõi Ninh Khuynh Thành.
Thân hình Tề Cấm đột nhiên phìn to ra, thậm chí mắt thường cũng có thể nhìn thấy tốc độ tăng trưởng của cơ bắp trên người anh, bộ âu phục vốn rộng thùng thình trên người anh lúc này cũng bị làm cho căng phồng hết cỡ.
“Uống!”
Tề Cấm hét lớn một tiếng, sau đó tung hai quyền nện thẳng vào mặt hai tên sứ giả của Vương gia.
Hai tên sứ giả tới từ Vương gia này thực lực cùng lắm cũng chỉ dừng lại ở mức võ sư, còn Tề Cấm đã đạt đến cấp độ luyện khí sư!
Cú đấm hỗn độn chân khí trực tiếp đánh bay hai người, hai tên sứ giả thậm chí còn chưa kịp hít thở một hơi đã bị quật ngã trên mặt đất, không biết sống chết sao.
“Hóa ra trước giờ anh vẫn luôn che giấu thực lực của mình, anh lợi hại hơn Dương Hiên?” Ninh Khuynh Thành nhìn thấy cảnh này, nỗi sợ hãi ở sâu trong nội tâm cô ta rung lên liên hồi.
“Tôi cũng không biết, có lẽ tên đó lợi hại hơn tôi một chút.” Tề Cấm thản nhiên nói, “Khoanh tay chịu trói đi, Ninh tiểu thư.”
Bàn tay siết chặt của Ninh Khuynh Thành cuối cùng cũng chịu buông ra, nước mắt không hiểu vì sao lại rơi xuống, cô lẩm bẩm tự nói với mình.
“Tôi làm tất cả những chuyện này, rốt cuộc là vì cái gì…”
Thời điểm nói xong mấy lời này, không trung chợt nổ vang một tiếng.
Một ông già mặc đồ đen từ đầu đến chân phá cửa sổ xông vào.
“Hừ, người của Ngọa Long?” Khắp người ông ta kia tỏa ra chân khí, ông ta nhìn Tề Cấm, khinh thường nói.
“Không biết tiền bối là ai?” Tề Cấm lui lại sau một bước, cảnh giác.
“Vương Bất Đổng.”
“Ông ơi.” Ninh Khuynh Thành mừng rỡ nói.
“Tao không phải ông mày.” Ông già kia nhíu mày, dường như ông ta rất chán ghét Ninh Khuynh Thành, sau đó cũng không nhiều lời dong dài, trực tiếp tung đòn về phía Tề Cấm.
Tề Cấm hoảng hốt, sức mạnh của người này thậm chí còn có phần lợi hại hơn cả Hình Minh.
Tề Cấm không dám đánh lại, nhảy thẳng qua cửa sổ chạy thoát.
“Cũng chỉ có nhiêu đó thôi.” Ông ta hừ lạnh một tiếng, nhìn Ninh Khuynh Thành, bĩu mỗi, “Cùng ta về Vương gia…”
Ninh Khuynh Thành không nghĩ rằng cô muốn bỏ qua cơ hội chạy trốn này, bây giờ, các tổ chức cấp cao của quốc gia cũng đã có động tĩnh, thế cục này đã vượt quá tầm kiểm soát của cô ta.
“Nghe theo sự chỉ dẫn của ông.”
…
Dương Hiên nhìn thấy vẻ mặt mệt mỏi của Tề Cấm, kinh ngạc nói: “Ở Hải Đồ này, còn người có thể làm anh bị thương sao?”
“Mẹ kiếp, đừng nhắc đến nữa, tôi đã phải bỏ chạy bằng cách nhảy ra khỏi tòa nhà.” Tề Cấm nghẹn khuất lẩm bẩm, sau đó nghiêm mặt, nhíu mày nói: “Vương gia có cao thủ… Luyện khí tầng tám trở lên, có lẽ sếp cũng không phải đối thủ của ông ta.”
“Ồ…” Dương Hiên gật đầu.
“Sao vậy, anh không kinh ngạc à?” Tề Cấm hiếu kỳ hỏi.
“Ồ ồ!” Dương Hiên bày ra vẻ mặt kinh ngạc.
“Mẹ kiếp…” Tề Cấm chửi ầm lên, sau đó, hai người lại nhìn nhau cười gượng gạo, “Ninh Khuynh Thành chạy rồi.”
“Nghĩ ra rồi, tôi sẽ để Trần Bá Nghiệp và Phan gia tiếp nhận sản nghiệp của Bạch gia.”
Tề Cấm gật đầu, “Lần này, thật mất mặt quá.”
Dương Hiên vỗ vỗ vai anh, “Tĩnh dưỡng cho tốt.”
Chuyện Ninh Khuynh Thành bốc hơi khỏi đó sẽ là khúc nhạc dạo cuối cùng.
Vốn dĩ bên Chu gia và Lợi gia là chỉ chờ nuốt sạch di sản Bạch gia để lại, nhưng vì sự tồn tại của Dương Hiên mà cả hai đại gia tộc này đều không dám hành động, dù chỉ là một hành động nhỏ cũng không dám.
Vài ngày sau, Trần Bá Nghiệp và Phan gia đã thành công trong việc ăn trọn cổ phần của Bạch gia, trở thành một trong những thế lực chủ đạo của Hải Đô.
Bởi vậy, Hải Đô lại lần nữa rơi vào tình huống ba thế lực tranh đấu
Bên kia, Hình Minh vì chuyện này mà nổi trận lôi đình, tuy nhiên anh ta cũng không trách cứ gì Dương Hiên và những người khác.
"Vương gia quả thực xem thường quy tắc, xem thường Ngọa Long chúng ta! Chết tiệt, ông đây phải lái xe tăng đi san bằng cả nhà bọn chúng!"
Hiển nhiên, Vương gia nhúng tay vào chuyện của giới thế tục, đã làm cho Ngọa Long cảnh giác.
Trọng yếu nhất là lần này không thể bắt được hung thủ ra ánh sáng, Vương gia đã trốn đến nơi không có chỗ ở cố định, Ngọa Long căn bản không tra ra được bọn chúng bây giờ đang ở đâu.
Dương Hiên cũng có nỗi khổ tâm, dù sao, anh và Vương gia từng kết hận thù nhiều lần, bây giờ chắc hẳn Vương gia đã xem Dương Hiên như kẻ thù không đội trời chung
Lúc này Vương gia đã ổn định lại.
Vương Bất Đổng ngồi nghiêm chỉnh ở trên ghế bành, hai bên trái phải, có mấy con cháu trong nhà Vương gia trông coi.
Ninh Khuynh Thành quỳ gối ở chính giữa, run lẩy bẩy.
"Chuyện lần này, cũng không thể trách mày. . . Nhưng sản nghiệp kinh doanh mấy năm, đã bị chôn vùi, nói tha thứ cho mày, những người khác trong nhà, cũng không phục."
Viền mắt Ninh Khuynh Thành đỏ bừng, chỉ cảm thấy mình đúng là kẻ bạc mệnh.
Rõ ràng xuất thân từ Vương gia, lại bởi vì thanh danh của mẹ mình không tốt, nên bị trục xuất ra khỏi nhà.
Bởi vì diện mạo ưa nhìn nên trước kia thường bị những người phụ nữ độc ác bắt nạt.
Cuối cùng, trong một lần vô tình, Ninh Khuynh Thành bị Vương gia giao cho một nhiệm vụ.
Tưởng rằng cuối cùng mình cũng có thể vịt hóa thiên nga, trở thành người hùng một phương, thế nhưng tất cả, trong mấy ngày ngắn ngủi, những ý nghĩ đó tiêu tan như bọt biển.
"Cứ như vậy đi, Vương gia chúng ta gần đây muốn hợp tác với Viên gia, con trai gia chủ Viên gia, những năm trước đây bị tẩu hỏa nhập ma, trở thành kẻ ngu si, nhưng dù sao cũng có địa vị, mày có nhan sắc không tệ, hay là gả cho hắn đi?"
Trong lòng Ninh Khuynh Thành có vô số uất nhục, bừng bừng lửa giận.
Đầu tiên là bị ép kết hôn với Bạch Hạo Nhiên, bây giờ là đến con trai đần độn nhà Viên gia.
Cuộc đời cô cứ như thế sao? Mười ngón tay Ninh Khuynh Thành tàn nhẫn đâm sâu vào bắp đùi của mình, nhưng loại cảm giác uất hận này, cũng sẽ không vì đau đớn mà biến mất.
Cuối cùng, cô gái này vẫn gật đầu.
"Cháu biết rồi, tất cả nghe theo lời ông nội."
Mấy con cháu trong nhà cười khinh miệt, trong mắt bọn họ, Ninh Khuynh Thành chẳng qua chỉ là một đứa con hoang mà thôi, ngay cả tư cách bước vào cửa Vương gia cũng không có.
"Được, cứ như vậy đi, giải tán."
Vương Bất Đổng vừa dứt lời, thân hình dần dần biến mất tại chỗ.
"Con hoang cũng có giá trị lợi dụng, ôi, có điều tao nghe nói kẻ đần độn này có khuynh hướng bạo lực, sau này mày gả vào Viên gia, cuộc sống cũng không tốt lắm đâu."
"Ha ha. . . Kẻ ngu si cùng với con điếm, đúng là trời sinh một đôi."
"Ôi, mẹ mày là cái đồ tiện nhân, thực sự là điều nhục nhã cho danh tiếng của Vương gia, không ngờ lại sinh ra tiểu tiện nhân như mày, hôm nay còn có thể làm cho Vương gia ta một vài việc."
Mấy người đó không chút khách khí liên tục giễu cợt, không hề che giấu cấp bậc của bản thân ưu việt hơn người khác.
Có mấy người phụ nữ Vương gia là võ giả, càng không khách khí nhổ ra vài bãi nước bọt.
"Con điếm ghê tởm."
Ninh Khuynh Thành vẫn không nhúc nhích, ánh mắt rã rời.
Nếu sớm biết vậy, không bằng chết ở Hải Đô...
Đợi đến khi mọi người rời đi, Ninh Khuynh Thành cũng không đứng lên.
"Tại sao, tại sao, tại sao..."
Hai tay Ninh Khuynh Thành bụm mặt, cô không khóc, cô căm thù khuôn mặt này của mình!
Một vài vết máu xuất hiện ở trên mặt cô, Ninh Khuynh Thành cắn răng run rẩy, sau đó, nhếch miệng bật cười, nụ cười tuyệt vọng.