“Sắp 6 giờ rồi, những thứ anh làm vỡ tôi sẽ báo với khách sạn trừ vào số tiền trước đó… Anh đến sớm một chút” nói xong, Dương Hiên rời khỏi phòng.
An Hữu Ý ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn vào đôi bàn tay của mình, rồi nhìn xuống sàn nhà bị hai đầu gối đập nát.
Bất lực, bất lực sâu sắc, đây chính là kết luận về trận chiến vừa rồi, trên mặt anh ta hiện rõ sự sợ hãi và kinh ngạc, thật lâu sau đó, mới liên tục thở dài.
An Hữu Ý vẫn luôn cảm thấy thực lực của Dương Hiên thâm sâu khó lường, tuy rằng anh ta chưa từng trực tiếp đối đầu với tu sĩ Trúc Cơ, nhưng có thể thấy thực lực của Dương Hiên đã đạt tới cấp độ đó rồi.
“Chả trách sếp lại đưa cho Dương Hiên pháp khí quan trọng nhất.”
An Hữu Ý đứng dậy, mặc dù trong lòng anh ta không phục nhưng lực bất tòng tâm.
Trúc Thanh Đàm lái xe xuống tầng hầm khách sạn thì nhìn thấy Dương Hiên cũng bước xuống, khuôn mặt thoáng qua chút kinh ngạc rồi nhanh chóng khôi phục lại trạng thái bình thường.
“Đúng rồi, An Hữu Ý vừa mới lên tìm anh, anh có nhìn thấy anh ta không?”
Dương Hiên lắc đầu nói “Chắc là anh ta đi nhầm tầng rồi.”
Trúc Thanh Đàm thực sự không tin nhưng cũng không hỏi thêm gì.
Một lúc sau, An Hữu Ý từ khách sạn đi ra, ngồi xuống ghế cạnh tay lái.
“Anh lạc đường sao? Tôi không phải đã nói Dương Hiên ở 605 ư?” Trúc Thanh Đàm hỏi.
“Lái xe đi, đừng hỏi nhiều.”
Trúc Thanh Đàm mím môi khinh bỉ, trong bụng thầm mắng tên khốn thối tha, song chân vẫn đạp ga.
Trúc Thanh Đàm biết rằng, An Hữu Ý muốn dạy dỗ Dương Hiên một trận, đoạt lấy mê hồn trận của đĩa bát quái để tự mình sử dụng.
Nhưng không ngờ lại thất bại, cái này không thú vị nữa rồi.
Cô vẫn đang nuôi hy vọng Chu Dương sẽ bị An Hữu Ý đánh cho không còn dáng vẻ con người, tự động rút khỏi nhiệm vụ lần này.
Khi gặp An Hữu Ý, Dương Hiên không hề nói ra chuyện vừa nãy đã nói với Trúc Thanh Đàm, trong lòng cô có chút cảm kích, nhìn Dương Hiên rồi nhẹ gật đầu.
Đường đến Tương Nam phải mất năm giờ đồng hồ lái xe.
Giữa đêm, mấy người cuối cùng cũng đến được địa điểm cần tới.
...
Cùng lúc đó, tại một thị trấn nhỏ cách chỗ ở của đám người Dương Hiên có một cô gái, mặc chiếc váy trắng, không biết từ đâu lấy ra thức ăn cho một con mèo ăn.
...
Hai chân trắng nõn, dẫm trên mặt đất mà không hề có một chút bụi bặm.
Nhìn lên, có thể thấy má của cô gái đã bị mái tóc che gần hết, cô có vẻ hai hôm không gội đầu, trông có vẻ nhếch nhác.
Có điều, cho dù như vậy, thì vẫn có thể nhìn thấy nhan sắc của cô gái từ khoảng trống không bị tóc che lại.
Mắt to, mũi cao, miệng nhỏ, nhìn thoạt qua cũng không thấy gì đáng kinh ngạc nhưng cô nhất định là một cô gái ưa nhìn, vô cùng xinh đẹp.
“Meo meo...” cô ném cho con mèo một miếng trứng rán rồi hứng thú quan sát nó ăn hết, sau đó lại ném cho nó một miếng nữa…
Hình như cô cực kỳ kiên nhẫn, không hề biết chán.
“Mày cũng không có bạn sao?”
“Meo”
“Tao cũng vậy, hay là mày đi theo tao đi, tao rất lợi hại đó, có thể bảo vệ mày.” Cô gái ngây thơ nói.
“Meo”
“Ha ha…” Cô gái nhận được sự đồng ý của con mèo liền ôm nó lên, cọ vào má một hồi.
“Meo meo meo.” Con mèo nghiêng đầu, cảm thấy không hề dễ chịu trước hành động của cô gái nhưng không thể làm gì.
Đột nhiên, lá cây rung động.
Cô gái cau mày, nhìn về phía ngã tư tối đen như mực, rồi dùng tay xoa đầu con mèo.
“Được rồi, chúng ta đi thôi.”
Cuối cùng, cô cũng không ra tay giết chết người đã đi theo mấy hôm nay.
Mặc dù tôi vẫn chưa từng thấy, nhưng đây có thể là chú Đại của đội A.
Nghĩ như vậy, cô gái ôm con mèo, cơ thể khẽ chuyển động rồi biến mất tại chỗ.
Trong bóng tối, một người đàn ông mặc đồ đen từ từ bước ra.
Anh ta đi đến chỗ Vân Đóa vừa dừng chân, kiểm tra cẩn thận.
“Không có dấu vết bộc phát chân khí…”
“Con mèo kia, hy vọng có thể sống qua hai ngày.”
Anh ta lầm bầm nói, rồi tiếp tục nhẹ nhàng bám theo.
...
Sáng hôm sau, khi Dương Hiên bước xuống tầng khách sạn, Trúc Thanh Đàm và An Hữu Ý gần như đã ăn xong bữa sáng.
Dương Hiên cũng không để tâm việc hai người họ không gọi mình, tuy rằng lần này bọn họ là cùng nhau đi thực hiện nhiệm vụ, nhưng phần việc mỗi người là không giống nhau.
Trong đầu Dương Hiên cũng từng suy nghĩ, hay là mọi người chia ra hành động, có điều trong tay Dương Hiên không hề có tình báo nên cái ý nghĩ này cũng chỉ có thể tạm gác lại.
Sau khi Dương Hiên ăn xong liền đến phòng của An Hữu Ý.
Lúc này, An Hữu Ý đang cầm bản đồ xem xét cẩn thận, rồi liên tục phác thảo lên đó.
“Bùi Dương vừa đưa cho tôi bản đồ, Vân Đóa bây giờ đang ở chỗ này.”
An Hữu Ý nói xong, liền đánh dấu vị trí của thôn Vân Kính trên bản đồ.
“Khu này có rất nhiều người qua lại, nếu như cô ta mất khống chế thì hậu quả thực sự không thể lường được.”
Bùi Dương mà An Hữu Ý nhắc đến là thành viên cuối cùng trong nhiệm vụ lần này.
Năm ngoái gia nhập Ngọa Long, là người có năng lực theo dõi nổi bật của đội A nên lần này Hình Minh mới để anh ta đến đây trước.
Sau khi nói ngắn ngọn về tin tức mới nhận, An Hữu Ý nhìn sâu vào mắt Dương Hiên.
“Tôi hi vọng trước khi tôi mất đi quyền kiểm soát, hãy để tôi và Trúc Thanh Đàm giải quyết, chưa đến lúc vạn bất đắc dĩ, cậu tuyệt đối đừng ra tay.”
Dương Hiên thở dài, nội tâm thông cảm cho tâm tình của anh ta, nhẹ nhàng gật đầu.
“Vậy… Cảm ơn.”
Nhìn thấy Trúc Thanh Đàm thiếu chút nữa cắn vào đầu lưỡi.
Cô cũng được xem là người lớn tuổi của Ngọa Long, mấy người An Hữu Ý đều gia nhập Ngọa Long sau cô.
Từ khi người đàn ông ăn nói thận trọng này gia nhập đội A, Trúc Thanh Đàm chưa từng nghe anh nói một câu “Cảm ơn”.
Lúc này nghe thấy, lại còn là nói với thằng nhãi ranh đáng ghét Dương Hiên, thật sự khiến người ta kinh ngạc, Trúc Thanh Đàm đột nhiên cảm thấy tò mò không biết Dương Hiên và An Hữu Ý có phải là đã phát sinh chuyện gì rồi không?
Trúc Thanh Đàm giữ nét mặt ngờ vực, thu dọn hành lý, chuẩn bị xuất phát.
Khi lái xe tới bên ngoài thôn Vân Kính, ba người bọn họ xuống xe và bắt đầu đi bộ.
Lúc này tin tức của Bùi Dương vừa đúng lúc truyền đến, Vân Đóa đang ở đầu nguồn của thác nước.
Ba người vội vã chạy tới, chẳng mấy chốc đã đến nơi.
Khi ấy ánh mặt trời ấm áp của buổi sớm đã bao phủ thác nước.
Thác nước dựng đứng, nước chảy thẳng xuống dưới, đập xối xả lên bề mặt tảng đá, hóa thành từng giọt sương, phảng phất như chốn tiên cảnh.
Phong cảnh như vậy, thường chỉ được thấy vào buổi sáng.
Cho nên, ngay cả tại thời điểm này, khu vực xung quanh thác nước vẫn chật kín người, một số trẻ em vẫn đang chạy nhảy, vui đùa.
Cũng có một số cô gái đang chụp ảnh tự sướng, họ đều không biết rằng gần đó có một cô gái mặc váy trắng ôm con mèo màu đen, vô cùng nguy hiểm.
Lúc này Bùi Dương cũng đã đến, nhìn Dương Hiên sau đó hỏi: “Người mới à?”
Dương Hiên nhẹ gật đầu, đưa tay ra một cách thân thiện “Chào anh, tôi là Dương Hiên.”
Bùi Dương đáp lại, giới thiệu ngắn về bản thân rồi bắt đầu nói về tình hình của Vân Đóa.
“Tôi nói ngắn ngọn một chút, tôi đã đi theo cô gái này ba ngày, hiện giờ cô ta vẫn đang trong trạng thái ổn định, có lẽ sẽ không có gì đáng ngại.”
“Hơn nữa, cô ta sớm đã phát hiện ra tôi, nhưng không hề ra tay.”
“Chuyện nhặt được mèo hôm qua, có lẽ là diễn cho chúng ta xem thôi, miễn là con mèo bên cạnh cô ta còn sống, thì có nghĩa là cô ta vẫn có thể khống chế chính mình.”
Dương Hiên nghe xong liền giương mắt nhìn cô gái, anh chỉ mới là tu sĩ Trúc Cơ tầng hai, nhất thời không thể nhìn thấu được.
Quả nhiên không sai, cảnh giới của cô gái này so với anh chỉ cao hơn chứ không thể thấp hơn.
Đột nhiên, có một thanh niên chạy đến chỗ Vân Đóa.
Tình huống này khiến Dương Hiên và mọi người lập tức đề cao cảnh giác, theo dõi tình hình chỗ Vân Đóa.
“Trong khoảng cách một mét! Mau nghĩ cách để cậu ta rời đi…”
Vân Đóa mở to đôi mắt nhìn chàng trai đáng yêu trước mặt, muốn đưa tay xoa đầu cậu ta thì đột nhiên nhớ tới điều gì đó liền buồn bã thu tay lại.
“Chị ơi, có thể cho em bế con mèo này một lát không?”