Thật ra, lần này Hoàng Húc Anh đến giúp Trần Bá Nghiệp không phải vì chuyện tiền bạc, mà nguyên nhân chính đó là giữa ông và vị võ sĩ mà Phan gia mời đến từng xảy ra xích mích với nhau.
Vị võ sĩ đó họ Thân, tên Trường Giang. Lúc Hoàng Húc Anh còn chưa đạt tới cảnh giới Tiên Thiên, ông ta từng quyết sống chết với hắn một trận. Khi đó, Hoàng Húc Anh không màng ưu thế, phế đi một nửa võ thuật của Thân Trường Giang.
Hiện giờ, Hoàng Húc Anh đã đạt đến cảnh giới Tiên Thiên đỉnh cấp, nên chẳng phải sợ Thân Trường Giang nữa!
Trần Bá Nghiệp vô cùng tôn kính Hoàng Húc Anh, cả đoàn đi thẳng tới khách sạn năm sao Hải Đô, Trần Bá Nghiệp hào phóng gọi hẳn mấy bàn thức ăn để tiếp đãi Hoàng Húc Anh và các đệ tử.
Vì trước đó Hoàng Húc Anh để lộ cánh tay vạm vỡ, nên sự chú ý của cả khách sạn đều dồn hết lên người ông ta.
Thế nhưng Dương Hiên phát hiện, Trần Chuẩn, quân sư của Trần Bá Nghiệp vẫn như mọi ngày, không chịu mời rượu Hoàng Húc Anh.
Thoáng cái đã tới trưa ngày hôm sau, nhưng vẫn không có kẻ ám sát nào tới, Dương Hiên gọi xe tới tụ tập cùng nhóm Trần Bá Nghiệp.
Nhưng dường như Hoàng Húc Anh hơi khó chịu với chàng trai trẻ tuổi như anh, nói: “Ông chủ Trần, ông như vậy là không tin tưởng tôi rồi. Hôm nay tôi dẫn hai đệ tử theo, ông còn gọi người này tới làm gì?”
Trần Bá Nghiệp hơi lúng túng, không ngờ Hoàng Húc Anh lại bắt lỗi chuyện này.
“Hoàng sư phụ, cậu Dương là đối tác làm ăn với tôi, không cho cậu ấy đi cùng thì không hay lắm?”
“Hừ, tôi đã nói rồi, dù cậu ta có bản lĩnh như nào, cũng không cùng đẳng cấp với Tiên Thiên võ giả. Nếu để cậu ta đi, khác gì với việc đi chết?” Hoàng Húc Anh khinh thường nói.
Lần này thì Trần Bá Nghiệp khó xử, không ngờ việc ông ta gọi Dương Hiên tới, lại làm Hoàng Húc Anh cảm thấy mất mặt.
Cũng phải, Hoàng Húc Anh thân là Tiên Thiên võ giả, vốn đã vô cùng đắc ý tự cao, với lại quanh năm được người ta ca tụng, có ngạo mạn cũng là chuyện thường.
Dương Hiên không hề để tâm tới những lời Hoàng Húc Anh, thản nhiên nói: “Nếu ông chủ Trần đã trả tiền cho tôi, thì tôi phải có nghĩa vụ hỗ trợ, cùng đi qua đó, như vậy mới hợp tình hợp lý.”
“Còn về chuyện Hoàng sư phụ nói Tiên Thiên võ giả gì đó, thật ra tôi nghĩ, thủ đoạn hôm qua của Hoàng sư phụ dùng làm ảo thuật cũng không tệ lắm.”
Dương Hiên đang thầm mỉa mai động tác khoe khoang không có thực lực của Hoàng Húc Anh, chỉ cần đầu óc Hoàng Húc Anh bình thường ắt sẽ hiểu.
Cho nên, ông ta nổi giận đùng đùng, “Người trẻ tuổi chắc chưa từng chịu thiệt bao giờ nhỉ? Nếu không vì nể mặt ông chủ Trần, thì hiện giờ tôi đã cho cậu biết thế nào là tàn nhẫn rồi!”
Hai đồ đệ bước lên trước một bước, nhìn dáng vẻ như kiểu chỉ cần sư phụ ra lệnh một tiếng, hai người họ sẽ xông lên xé xác Dương Hiên.
“Hoàng sư phụ, bình tĩnh lại đã!” Trần Bá Nghiệp thấy chưa xuất phát, đã xảy ra tranh chấp nội bộ, nên ông ta vô cùng lo lắng nói: “Hoàng sư phụ, nể mặt tôi, bỏ qua cho cậu ấy đi.”
Thầy Hoàng hừ lạnh một tiếng, đi trước, cũng ngầm thừa nhận cho Dương Hiên đi cùng.
Chỉ có điều, nỗi oán hận của ông ta với Dương Hiên ngày một tăng.
Nhóm người hiên ngang đi đến khu giải trí của Phan gia.
Nơi đây là trung tâm công nghiệp lớn nhất của tổ chức Phan gia, có sòng bạc, võ đài, trường bắn, thậm chí còn có cả trường đua ngựa. Thi công một công trình như vậy ở nơi tấc đất tấc vàng này, có thể thấy rõ, thế lực của Phan gia to lớn như nào.
Lúc này, một nhóm bảo an chia nhau đứng sang hai bên, chỉ để lại lối đi nhỏ cho họ, còn Phan Vân Long, chủ nhân của Phan gia lại đứng ở cuối đường.
“Nơi này đúng là không nhỏ.” Dương Hiên thầm cảm thán một câu.
Trần Bá Nghiệp lo lắng không yên, hơi hối hận vì không dẫn theo nhiều người tới. Nếu như Phan Vân Long đấu không lại rồi nuốt lời, dùng chiến thuật lấy số đông chèn ép số ít xử lí bọn họ, vậy phải làm sao?
Như hiểu được tâm trạng của ông ta, Hoàng Húc Anh mỉm cười, tự tin nói: “Ông chủ Trần khỏi lo, có tôi ở đây, tôi đảm bảo Phan Vân Long không thể gây thương tổn gì cho ông được đâu.”
“Cảm ơn Hoàng sư phụ.” Trần Bá Nghiệp gật đầu, trong lòng nhẹ nhõm hơn nhiều.
Hoàng Húc Anh ngẩng đầu sải bước đi trước, phong độ vượt bậc, như thể không nhìn thấy đám người hai bên.
Dương Hiên thì vô công rồi nghề đi sau cùng, trong lòng hết sức buồn chán.
“Trần Bá Nghiệp, ông cũng gan dạ đấy, khiến tôi phải nhìn ông bằng con mắt khác rồi.” Phan Vân Long cười nói, rồi nhìn Hoàng Húc Anh, “Hoàng sư phụ, trước kia Phan gia tôi mời ông tới làm việc, ông từ chối. Giờ ông lại đi giúp Trần Bá Nghiệp, chẳng lẽ thể diện của Phan Vân Long tôi rẻ mạt như vậy sao?”
Hoàng Húc Anh cười nhếch mép, “Ở Hải Đô này, Hoàng Húc Anh tôi làm gì, cũng phải giải thích với người khác sao?”
Nói xong, hai đồ đệ tiến lên phía trước, nhìn chằm chằm vào Phan Vân Long.
“Hay, hay lắm……”
Phan Vân Long vỗ tay đôm đốp, chế nhạo một câu: “Hay cho câu không cần giải thích với người khác, Hoàng sư phụ thật là phong độ.”
Hoàng Húc Anh vung tay lên, không thèm nhìn Phan Vân Long, “Gọi Thân Trường Giang ra đây, để tôi coi thử xem nay hắn giỏi lên được bao phần.”
Dương Hiên thầm lắc đầu, xem ra, Hoàng Húc Anh này không chỉ nhắm vào một mình anh, mà với bất kỳ ai ông ta cũng đều kiêu căng ngạo mạn như thế.
Nhưng một Tiên Thiên võ giả lại dám như vậy, Hoàng Húc Anh này chẳng qua cũng chỉ là ếch ngồi đáy giếng thôi.
“Không vội, mời các ông đi theo tôi……” Khóe miệng Phan Vân Long lộ ra một nụ cười quỷ dị.
Đoàn người đến chỗ võ đài tầng ba, bình thường, Phan Vân Long dùng nơi này làm nơi chơi cá độ, hôm nay để trống là vì màn so tài lần này.
“Thân Trường Giang đâu rồi?” Hoàng Húc Anh nhìn quanh một vòng, cũng không thấy người đâu, hỏi một cách đầy ngờ vực.
“Từ từ, đến ngay thôi.”
“Lộc cộc!”
Tiếng bước chân nặng trĩu vang lên, bên hành lang tối tăm có một người đàn ông đầu trọc để trần thân trên đang bước tới.
Đôi mắt híp cộng thêm chiếc mũi tẹt của hắn trông có vẻ vô cùng hung ác, nửa người phía trên của hắn có rất nhiều vết sẹo trông thật ghê người, từ khi luyện võ đến nay, quả thật hắn đã phải chịu vô vàn đòn hiểm.
“Ôi, Hoàng Húc Anh, bạn cũ của tôi đây mà?” Thân Trường Giang cười mỉa mai, giọng nói của hắn khàn lại giống hệt tiếng mài răng cưa, khiến người ta hơi khó chịu.
Dương Hiên liếc nhìn hắn, biết được tu vi của người này, chắc hẳn đã đạt đến cảnh giới Tiên Thiên, thế nhưng, kì lạ ở chỗ, trên người hắn lại có luồng chân khí âm thầm chuyển động.
Dương Hiên suy nghĩ và có phản ứng, ánh mắt quan sát từ trên xuống dưới, rồi chú ý đến chiếc vòng tay ở cổ tay của Thân Trường Giang, sự vận hành của chân khí chắc hẳn từ đó mà ra.
Vòng tay đó chắc hẳn không phải là vật thông thường, còn vẻ bề ngoài thì tạm thời Dương Hiên không nhìn ra điều gì.
Tuy Hoàng Húc Anh là Tiên Thiên đỉnh cấp, nhưng nếu như cứ tiếp tục khinh địch, không chừng sẽ bị Thân Trường Giang xử đẹp.
“Hừ, kẻ thất bại mãi mãi là kẻ thất bại, tao chưa bao giờ coi mày là bạn cả.” Hoàng Húc Anh không thèm liếc nhìn Thân Trường Giang một cái.
Thân Trường Giang cũng không nổi nóng, chỉ quay lại nói với Phan Vân Long: “Phan tiên sinh, chút nữa tôi đánh chết ông ta cũng không sao chứ?”
Phan Vân Long mỉm cười, “Đương nhiên!”
“Ha ha ha!” Hoàng Húc Anh quăng bỏ áo khoác ngoài, “Giọng điệu ngông cuồng, để tao xem thử, lâu năm không gặp, mày tiến bộ được bao nhiêu……”